Chương 158 - Lời tâm sự ngọt ngào
Vietwriter
Ở ngoài hiên nhà xung quanh được thắp sáng bởi những ánh đèn điện được lấy từ máy phát điện nhờ sức gió ở nơi đây. Tú Vy đứng thần người nhìn cái gì đó thật xa xăm. Đôi chân mang giày đế cao nhẹ bước trên còn đường mòn ánh sáng của đèn không với tới khắp nơi chỉ còn lại ánh sáng mờ nhạt của trăng.
Cô bước đi trong vô thức những cơn gió lạnh làm phần váy phồng lên bay bay nhẹ nhàng. Ánh trăng làm phản chiếu những viên pha lê được đính trên thân váy tỏa sáng lấp lánh giống như những con đom đóm lấy mặt váy làm nơi hạ cánh.
Cô cứ nghĩ đây là một lễ đường trong mơ đầy thơ mộng nhưng không có chú rể nó sẽ trở thành lễ đường đầy tang thương. Ánh mắt hướng về đỉnh núi cao nhất sáng nhất, đi một lát cuối cùng cũng tới đỉnh, những cơn sóng lướt nhẹ nhàng trên mặt biển ánh sáng của trăng làm nó đẹp hơn thơ mộng hơn.
Càng lên cao gió càng mạnh cô càng cảm thấy thoải mái hai tay xoa nhẹ vào cánh tay cho đỡ lạnh, đôi vai gầy cong lên rồi hạ xuống thở hơi dài. Hàng chân mày thẳng tấp thỉnh thoảng bị tóc mái che lại rồi hiện ra mờ ảo. Ánh mắt tràn đầy niềm hi vọng, hi vọng ngày hạnh phúc không xa.
Có lẽ con đường đến với hạnh phúc còn rất xa và chông gai, nhưng cô tin chắc rằng cả hai cùng nắm tay nhau bước đi đoạn đường sẽ được rút ngắn lại. Bây giờ mọi chuyện đã được sáng tỏ hận thù không còn ngăn cách hai người nữa nhưng chắc chắn sẽ có những vật cản lớn hơn như thế.
Liệu gia đình hắn có chấp nhận một người con gái lúc nào cũng chỉ biết tới đánh đấm, đã vậy còn có con trước hôn nhân. Nghĩ lại thấy cô rất bồng bột không nghĩ đến hậu quả khi quyết định làm mẹ đơn thân khi chưa tìm được tình yêu thật sự. Nhưng cô không bao giờ hối hận vì điều đó hai bảo bối nhỏ rất thông minh và hiểu chuyện luôn làm cho cô vui vẻ cả ngày. Nhờ vậy cô mới tìm được một người bạn đời sẵn sàng bỏ qua tất cả chấp nhận cô như chưa từng có chuyện gì xảy ra.
Thời khắc những ngôi sao băng lần lượt bay qua nơi này biến những giấc mơ thành sự thật đã tiếng gần hơn. Chỉ vài phút nữa thôi sẽ được chiêm ngưỡng nó cô ngoảnh mặt nhìn về phía hiên nhà chờ đợi điều gì đấy nhưng hình như đã làm cô thất vọng thở dài đầy nặng nề quay lại.
Gương mặt nhỏ nhắn ngước lên trời đôi mắt chớp mở nhẹ nhàng theo nhịp điệu. Khuôn miệng đỏ hồng cong cong mỉm cười như đang hạnh phúc, mí mắt dần nhắm lại.
- Ước gì anh có ở đây để ngắm sao băng thì hay biết mấy.
- Thì anh luôn ở đây mà.
Giọng nói ngọt ngào vang bên tai hơi thở ấm nồng phả vào trong màng nhĩ. Đôi mắt nhắm nghiền mở to ra bên trong tạo màng nước nhỏ rưng rưng sắp rơi ra ngoài. Cô không dám xoay mặt lại cô sợ mình chỉ đang ảo tưởng làm sao hắn có thể đến đây được.
Nhìn thấy cô bất động hắn khẽ cười luôn tay ôm lấy vòng eo thon thả, ấn chặt hơn. Cả đầu đè nặng lên đôi vai gầy hai bờ má lạnh lẽo áp vào nhau ấm dần lên. Đây không phải là mơ hắn đang ở sau lưng mình, sao tim lại thấy đau cảm giác bồi hồi như lúc mới gặp. Cô mỉm cười hạnh phúc nắm lấy bàn tay trước bụng mình xoa nhẹ nghẹn ngào.
- Em cứ tưởng...anh...anh...
Trước những giọt nước mắt đã ẩn giấu trong khuôn mặt mạnh mẽ. Trường Niên đưa tay xoay người Tú Vy quay lại, đôi mắt từ từ đưa lên cả hai nhìn nhau không chớp. Dung nhan đầy cuốn hút dần hiện lên mờ ảo dưới ánh ánh trăng. Bàn tay trắng đưa lên xoa nhẹ bờ má nhạt nhòa môi mỉm cười, nước mắt cứ rơi cổ họng nghẹn ứ cố gắng thoát ra nhưng môi mím chặt không nói nên lời nào.
Trường Niên vẫn giữ nụ cười dịu dàng trên môi, đưa tay lau hai hàng lệ nói lên nhẹ nhàng.
- Anh ở đây rồi mà, sao em lại khóc, ngoan giọt lệ con gái quý lắm đừng để phung phí vậy chứ.
Nói như vậy sao cô kìm lòng lại được òa lên nức nở ôm chặt lấy hắn.
- Trường Niên, sao anh lúc nào cũng làm em khóc hết vậy, anh đúng là đồ xấu xa..huhu.
Tại sao trước nam nhân này cô lại trở nên yếu đuối. Hắn thật xấu xa lúc nào cũng để cô rơi nước mắt nhưng biết làm sao được chẳng lẽ cô chửi hắn đánh hắn xấu hơn là giết hắn. Không cô đã lỡ yêu hắn rồi dù hắn có xấu xa đến mấy cô cũng yêu và sẽ mãi bên cạnh hắn. Trước những lời trách móc hắn thấy mình quá tệ, lúc nào cũng để coi phải lo lắng và bảo vệ.
Từ lúc quen nhau hắn chưa làm việc gì tốt cho cô cả hận thù của mình cũng là do gia đình cô trả giúp. Nghĩ tới thật thấy hổ thẹn bây giờ hắn không biết làm gì hơn ngoài hứng chịu những cú đấm giận hờn oán trách của cô trong lòng ngực. Tuy bị đánh đau nhưng thấy rất đáng và hạnh phúc vì cô đã tha thứ cho mình. Tay ôm chặt lấy cô vào lòng âu yếm.
- Anh là đồ xấu xa, em có đồng ý làm vợ của tên xấu xa này không?
- Em đồng ý, dù có chết em cũng đồng ý.
Cô không buông tay ra dúi gương mặt đẫm lệ dúi vào trong ngực hắn ngọ nguậy như muốn chui vào trái tim nằm gọn trong đó. Cô đồng ý là được rồi, hắn không cần gì hơn câu đồng ý của cô cũng tỏa ra khí chất kiên quyết. Những ngôi sao băng bay qua thật nhanh họ không còn màn tới nó nữa bởi vì điều ước của họ đã trở thành sự thật thật rồi.
Nhưng có lẽ những ngôi sao băng là niềm hi vọng duy nhất của ai kia. Đại Từ đứng trước hiên nhà ngước nhìn họ ôm lấy nhau trên đỉnh núi những ngôi sao băng làm cảnh vật thêm lãng mạn nhẹ nhàng và sâu lắng. Lòng hạnh phúc vì cuối cùng người mình yêu cũng đã tìm được bến bờ hạnh phúc cho riêng mình thì nhưng cũng có một phần chua xót. Anh đứng một mình ánh mắt nhìn họ không rời,giọng nói của người thứ ba vang lên từ sau lưng.
- Tình đơn phương đau khổ lắm phải không?
"..."
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter