Chương 154 - Thính
Vietwriter
Trong công viên những người có mặt tại đó ai nấy cũng đều hạnh phúc cười nói với nhau. Tuy trời đã trưa nhưng hôm nay trời nhiều mây nên không khí dịu nhẹ phù hợp để đi dạo và tham gia các trò chơi dưới nước. Nào là lướt ván, trượt nước, tàu lượn siêu tốc.
Bọn chúng đi hết chỗ này đến chỗ kia vì không có người lớn đi cùng nên không được chơi những trò nguy hiểm nhưng đó lại là những trò mà bọn chúng thích. Không chơi thì ăn vậy, trước khi đi Tú Vy có đưa cho chúng thẻ và ít tiền lẻ để ăn quà.
Vào công viên đồ gì cũng nói Tiểu Khang nhanh chóng gửi đồ ở quầy thu ngân để tiện chạy nhảy nhưng không quên đem theo thẻ. Nó đưa Tiểu An đứng trước quầy kem ngón
tay trỏ nhịp nhịp trên cắm ánh mắt đưa qua đưa lại, hỏi.
- Tiểu An, em thích ăn hương gì?
- Hương gì cũng được.
- Được rồi chúng ta ăn hương dâu đi.
Sau một hồi suy nghĩ nó đã tìm ra được hương vị phù hợp. Ngón tay chỉ về về phía trước nhìn người bán hàng cười tít mắt.
- Chị xinh đẹp lấy em hương này đi.
- Ok em,
Người bán hàng là một cô gái trẻ nhìn sơ qua là biết sinh viên làm việc bán thời gian. Sinh viên thì cùng lắm hơn nó mười lăm tuổi nó vẫn còn lái được, bèn tìm cách tán tỉnh.
- Chị có biết chị giống ai không?
- Giống? Bộ có người giống chị sao?_Ngỡ ngàng hỏi lại.
- Dạ, chị giống con dâu của mẹ em lắm, nhưng giống vợ tương lai của em hơn.
Câu trả lời của nó làm người kia sững người hai má đỏ ửng mỉm cười xoa xoa đầu nó nhẹ nhàng nói.
- Em thật biết nói đùa, chị không giống ai hết chị giống một mình chị thôi.
- Chị có biết vợ tương lai của em ra sao mà kêu chị không giống.
- Chị không biết.
- Là chị đấy.
"..."
Nó đưa hai bàn tay ghép thành hình trái tim chuyển từ lòng ngực mình chuyển đến trước mắt cô gái ánh mắt hình trái tim. Cô gái đơ người không biết phải trả lời ra sao? Tiểu An nhìn thấy mà phát chán đến cả người bán hàng mà nó cũng không tha chỉ biết thở dài, nắm lấy cổ áo phía sau của Tiểu Khang kéo đi.
- Anh hai, bớt thả thính lung tung đi.
- Em không thể biến mùa hạ thành đông nhưng em sẽ biến em thành phi công của chị, tạm biệt hẹn gặp lại trên lễ đường.
Bị Tiểu An kéo đi nó không quên cầm lấy hai chiếc kem và một nụ hôn gió xung quanh người toàn là màu hồng hình trái tim.
Sau khi đi khuất Tiểu An cho nó ngồi lên chiếc ghế đá không có một bóng người để nó khỏi thả thính lung ta lung tung. Cả hai ngồi hỏng chân đưa qua đưa lại liếm láp cây kem một cách ngon lành.
Que kem dần tan chảy nằm gọn trong khoang miệng, nhắm mắt thích thú.
- Ưm...mùa hè ăn kem là đã nhất.
Tiểu Khang vứt que gỗ vào soạt rác, mút những ngón tay bị dính kem hí hoáy. Cây kem của Tiểu An cũng đã ăn xong bay thẳng vào soạt. Hai tay choàng lại với nhau đặt sau đầu hít thở không khí mát mẻ dưới tán cây rậm rạp, ngoảnh lại nhìn Tiểu Khang.
- Anh hai, anh nghĩ sao nếu chúng ta tìm lại ba ruột của mình.
- Nếu em muốn thì tự tìm đi anh không tìm.
- Tại sao, em muốn được gặp ba.
- Anh đã có ba rồi tìm làm gì nữa?
- Nhưng đó không phải ba ruột, liệu ông ấy có yêu thương chúng ta đến hết đời không? Hay chỉ giả vờ yêu thương để lấy lòng mama.
- Em không thấy mama chỉ giả chết, papa đã tự sát để theo mama rồi sao? Chẳng lẽ đó chưa đủ chứng minh ông ấy yêu mama nhiều như thế nào rồi.
- Anh nói đúng, hình như hai người họ yêu đối phương rất nhiều, khi nghe tin ông ấy tự sát mẹ rất đau lòng và nhốt mình trong phòng và khóc.
Tiểu An trầm mặc hình như đã hiểu vấn đề không còn tranh cãi nữa. Tiểu Khang xít lại gần choàng vai Tiểu An mỉm cười.
- Đừng quan tâm đến chuyện đấy nữa, không lâu sau chúng ta sẽ chính thức có ba thôi.
Tiểu An nhìn nó mỉm cười hạnh phúc nhảy xuống ghế nắm lấy tay nhau tiếp tục cuộc hành trình. Trên đường đi Tiểu Khang không ngừng làm quen tất cả các cô gái, Tiểu An thì không quan tâm vẫn cứ đi thẳng va mặt vào vật cản ngã xuống đất.
- A...
Nghe thấy tiếng la của em gái Tiểu Khang vội vàng chạy tới đỡ Tiểu An đứng lên, phủi phủi bụi bặm lo lắng.
- Tiểu An, em có sao không?
Tiểu An mang phải một tên trong nhóm côn đồ lúc này. Hắn nắm lấy cổ áo của Tiểu Khang xách lên trợn mắt nhìn nó nghiến răng.
- Này nhóc, con em mày đụng vào người tao đấy mau đền tiền đi.
Trước bộ dạng đáng sợ của tên côn đồ gầy còm nó không hề có một chút nào gọi là sợ. Gạt tay tên đó ra khỏi áo của mình nhếch môi khinh bỉ.
- Tôi không có tiền, nếu có tôi thà cho chó gặm còn hơn đưa cho thứ rác rưởi.
- Mẹ kiếp
" Bốp"
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter