Trên sân thượng của bệnh viện, chỉ có một tiếng gió thổi nhẹ của buổi chiều tà. Hai người đàn ông một người mặc bộ đồng phục học sinh vô cùng trẻ trung, một người khoác lên mình một bộ sơ mi đơn giản nhưng lại vô cùng trường thành.
" Thế, nhóc gọi tôi lên đây là muốn nói cái gì? Hôm trước dám đám tôi tới như vậy, còn chưa đã sao?"
Lãnh Tư Hàn bình tĩnh châm một điếu thuốc, hít một hơi rồi nhả khói.Suốt 10 năm nay, chưa một ai dám động tay với hắn, thế mà chỉ vừa mới hôm qua hắn lại bị tên nhóc Nhất Trí Dương này đấm cho một trận không hiểu lí do gì, đúng là bực mình thật chứ.
Nhất Trí Dương nghe vậy, thì cười nhếch một cái có vẻ rất coi thường.
" Chú nói cứ như chú là một tên sở khanh chính hiệu ấy nhỉ? Một tay giữ Bạch Vi bên cạnh, một tay lại ôm hôn người phụ nữ khác trước mắt cậu ấy, khiến cậu ấy không tự chủ được mà gặp phải tai nạn. Chú xem, như vậy đã đủ để tôi đánh chú chưa?"
Lãnh Tư Hàn nghe tới như vậy thì liền có chút cứng họng. Chuyện cô có mặt ở đó, hắn cũng không ngờ tới, và cả chuyện Nhất Trí Dương lao tới đánh hắn càng bất ngờ hơn. Không lẽ, thằng nhóc này thật sự có tình cảm với Tiểu Bạch Thỏ nặng tới như vậy?
" Đó là sự hiểu lầm. Cô gái đó, ôm tôi rồi bỗng dưng…Tôi không kịp phản ứng gì nên mới ra cớ sự như vậy."
" Người đó là ai?"
“Thẩm Nhiên Diễm, đại tiểu thư nhà họ Thẩm, trước từng là…bạn gái của tôi.”
" Tình cũ?".
||||| Truyện đề cử: Mặt Trăng Trong Vòng Tay Tôi |||||
" Đúng thế. Nhưng giải quyết nó như nào, là chuyện của tôi, nhóc không cần xen vào."
Nhất Trí Dương cũng vốn không định chen ngang giữa hắn và Bạch Vi nữa. Dường như tình cảm của cậu bây giờ đã dành cho một người khác rồi, một người con gái mà luôn ở bên cậu cơ. Nhưng chứng kiến người bạn của mình vị phản bội, bất công tới như vậy cậu thật sự không thể chịu được.
" Bụp!"- một phát đấm vung thẳng vào mặt của Lãnh Tư Hàn, khiến miệng hắn xước ra chảy máu.
" Nhóc lại làm cái trò gì vậy?"- Lãnh Tư Hàn bị đánh bắt ngờ thì lùi lại về sau mấy bước, tay đưa lên lau vết máu.
" Xả nốt giận của hôm trước thôi."
" Hả?"
Lãnh Tư Hàn khó chịu cau mày. Đây là lần thứ hai hắn bị đánh rồi đấy. Điên chết mất thôi! Cái tên nhóc hỗn xược này, uổng công hắn coi trong cậu suốt thời gian qua như vậy, giờ nó lại dám lấy oán báo ân mình cơ chứ.
Nhất Trí Dương cười cợt nhả, tiến tới. Cú đấm hôm trước cậu đánh hắn, là vì tức giận thay cho Tiểu Bạch Thỏ. Còn hôm nay cậu đến tìm hắn, chỉ là để xả cục tức của bản thân. Ghét ai thì phải trả người đó chứ, đúng không?
" Cú hôm trước của tôi là để trả cho Bạch Vi, còn cú này chính là nỗi giận của tôi. Lần này tôi sẽ tạm tin chú. Nhưng nếu lần sau chú còn làm bạn tôi tổn thương tới như vậy, tôi nhất định sẽ cướp cậu ấy đi khỏi chú đấy."
" Sẽ không có chuyện đó nữa đâu, nên nhóc sẽ không bao giờ có thể cướp cô ấy khỏi tay tôi đâu,."
" Cứ để xem."
Hai người đàn ông cao lớn đứng đối diện với ánh mắt kiên định, nhưng tràn đầy tự tin của nhau. Không ai chịu nhường ai.
" Muộn rồi, tôi cần đưa Đường Hoa về nhà, nếu không bố mẹ cậu ấy sẽ càm ràm."
" Được. Như mà tôi bảo này."
" Hả?"
Nhất Trí Dương nghe hắn gọi thì tạm dừng bước chân, quay lại thì liền ăn ngay một phát đấm của Lãnh Tư Hàn vào mặt đâu điếng, tới mức trên góc miệng cậu còn xuất hiện một vết xước máu, cơ thể không trụ lực được ngã khụy xuống, tay trống xuống đất.
" Chú làm cái trò gì vậy?"
" Trả lại thôi. Phát đám của cậu cho Tiểu Bạch Thỏ tôi sẽ nhận. Nhưng phát đấm dành cho nhóc thì tôi xin trả lại. Bởi vì, tôi tuyệt đối sẽ không để chuyện đó xảy ra đâu."
Lãnh Tư Hàn nở một nụ cười đắc ý, không quên đưa tay kéo Nhất Trí Dương đứng lên.
" Chú được lắm! Chú thử mắc sai lầm lần nữa xem, tôi bảo đảm với chú, Nhất Trí Dương tôi sẽ khiến chú hối hận đến chết cho mà xem."
Nhất Trí Dương dù có phần hơi tức giận, nhưng cũng không đánh trả hắn nữa. Lãnh Tư Hàn đúng thật là một ông chú đã cao ngạo, còn chơi xấu mà!