Vợ Nuôi Từ Nhỏ

Chương 32: Ký ức




Lãnh Tư Hàn đứng ngoài khuôn viên nơi ít người qua lại của bệnh viện, châm một điếu thốc hít một hơi dài rồi nhả ra. Khói thuốc bay nghi ngút, trắng xóa, làm cho gương mặt của người đàn ông cao nhạo kia càng trở nên mờ ảo. Làn khói mờ ảo như làm mờ đi suy nghĩ trong lòng của người đàn ông trưởng thành, gai góc kia.

9 năm trước

" Chú, chú có thể gả bạn Bạch Vi cho cháu sau này không?" - Cậu nhóc Nhất Trí Dương bấy giờ mới có 9 tuổi, thân hình thì lùn tịt, với gương mặt non nớt nhưng tràn đầy sự tự tin đang đứng trước một Lãnh Tư Hàn cao lớn.

" Tôi không muốn."- Lãnh Tư Hàn đáp lại cậu nhóc một câu tỉnh bơ rồi quay mặt tiến vào trong nhà.

" Vì sao chứ?"

" Bởi vì nhóc sẽ không bao giờ có thể lấy được Bạch Vi khỏi tay tôi đâu."

Khi ấy hắn chỉ mặc một bộ quần dài, áo phông trông vô cùng đơn giản, nên nhìn có vẻ khá bình thường, không hề có chút sát khí nào.

Bạch Vi mới chuyển vào lớp được vài tuần, liền lọt trúng ngay mắt xanh của Nhất Trí Dương vì độ nhỏ nhắn, dễ thương vốn có. Hơn nữa cô bé khi ấy cũng rất tốt bụng, hòa đồng nên các bạn trong lớp cũng yêu mến. Hoàn toàn trái ngược với cái con nhỏ Đường Hoa gần nhà cậu.

Người ta có cái gọi là " cảm nắng từ nụ cười của em" thì bây giờ, Nhất Trí Dương cũng bị cảm nắng Bạch Vi mất rồi.

Đó là trong một lần tập kịch ở trường, Tiểu Bạch Thỏ được các bạn yêu mến nên đã đẩy cho cô bai công chúa Bạch Tuyết. Trùng hợp thế nào, vì đợi đó lớp thiếu người nên Nhất Trí Dương đã được đảm nhận vai hoàng tử.

Vì là hai vai chính nên họ có nhiều thời gian tiếp xúc với nhau. Nhất Trí Dương đã cảm thấy cô bạn này rất đáng yêu, và nhắm rằng cô sẽ trở thành bạn gái của cậu.

Vì là một thiếu gia nên Nhất Trí Dương luôn kiêu ngạo, muốn cái gì phải được cái đó, và nhờ vừa có tiền, vừa có sắc nên cậu cũng luuon được các bạn nữ yêu mến. Nhất Trí Dương cũng vì vậy mà tự kiêu, muốn gì thì cậu ta chắc chắn sẽ lấy cho bằng được, và với Bạch Vi cũng vậy.

Nghe nói Bạch Vi có một người chú vô cùng đẹp trai, và có vẻ như đối với cô, người đó cũng vô cùng quan trọng. Cậu nhóc khi đó liền hiểu rằng, trở ngại lớn nhất của cậu, chỉ có thể là người chú bí ẩn kia.

Thế là sau vài nhày lẽo đẽo theo sau Bạch Vi về nhà thì cũng biết được nhà cô ở đâu. Nhất Trí Dương mới một lần cứng mặt, tới gặp Lãnh Tư Hàn. Và thế nên có đôạn đối thoại nhắn gọn kia.

Lãnh Tư Hàn khi ấy chỉ coi cậu là một đứa nhóc, nên hắn chẳng thèm chấp trẻ con làm gì, mới cho cậu ăn bơ như vậy.

Nhưng Nhất Trí Dương lần đầu bị coi thường như thế nên tức lắm. Từ bé tới giờ ngoại trừ Đường Hoa dám thách thức cậu ra, thì chưa từng có ai cho cậu ta ăn bơ nguyên chất như vậy.

" Tôi sẽ lấu được cô ấy! Chú đợi đấy!"

Một giọng nói ngông cuồng của một tên nhóc non nớt khiến cho Lãnh Tư Hàn cũng phải phì cười. Tên nhóc này không ngờ cũng có gan lớn đấy.

Thế là từ ngày hôm đó trở đi, ngày nào Nhất Trí Dương cũng tới tìm gặp Lãnh Tư Hàn đòi thách đấu. Dù là về lĩnh vực toán, văn, ngoại ngữ, tin học thì hắn luôn khiến Nhất Trí Dương phải thua một cách ê chề. Một đứa nhóc mới có 9 tuổi thì làn sao có thể làm khó được một ông chú 25 tuổi chứ?

Nhưng có điều, Nhất Trí Dương lại là một nhân tố khiến cho Lãnh Tư Hàn phải bất ngờ. Bởi vì lượng kiến thức mà cậu có được, hoàn toàn sánh ngang với một học sinh cấp 3, dù khi ấy cậu mới chỉ là đứa nhóc 9 tuổi. Hắn thầm nghĩ, đứa nhóc này dường như có điều gì đó rất giống hắn hồi nhỏ, đặc biệt là ánh mắt ngông cuồng kia, nếu như đứa nhóc này được bồi dưỡng đúng cách, có khả năng sau này có thể sẽ trở thành một người mà hắn có thể nhờ cậy.

" Này, nhóc. Những thứ này, là ai dạy nhóc?"

" Tôi tự học., Không ai dạy cả. Nếu muốn đánh bại chú, tôi phải giỏi hơn chú."- Nhất Trí Dương rất kiên quyết, cũng không biết việc mình hiểu biết như vậy là một điều bất thường.

“Ừm.”

Lãnh Tư Hàn lãnh đạm nhìn cậu nhóc nhỏ dưới chân. Thật không ngờ đấy, tên nhóc này cũng không tệ đâu, nên hắn có lẽ cũng không được lơ là.

Tiếng chuông điện trong túi áo của hắn kêu lên, khiến dòng ký ức về cậu nhóc kia bỗng chợt bị cắt ngang, thay vào đó là một nụ cười đầy ẩn ý của Lãnh Tư Hàn.

Có lẽ hắn cười vì cậu nhóc ngổ ngáo ngày nào cũng tự cao luôn tới thách đấu với hắn kia, bây giờ thật sự đã biết suy nghĩ rồi. Sau này có khi, hắn nên chiêu mộ cậu về, cũng là một nhân tài lớn đấy.

Dừng suy nghĩ lại ở đây, Lãnh Tư Hàn lấy chiếc điện thoại ra nghe, đầu dây bên kia là giọng của người bạn bác sĩ, Lục Hạo.

" Có kết quả DNA của Bạch Vũ và Bạch Vi rồi."

" Được. Tôi cũng đang ở bệnh viện. Cậu đang ở đâu?"

“Khoa xét nghiệm và lọc máu.”

" Tôi sẽ qua đó."

Dứt lời, Lãnh Tư Hàn cất điện thoại vào túi áo, một mạch đi tới chỗ Lục Hạo.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.