Vợ Nuôi Từ Nhỏ

Chương 57: Lãnh Tư Kỳ và Thẩm Nhiên Diễm




Trong văn phòng của tập đoàn nhà họ Lãnh, Thẩm Nhiên Diễm vừa tới nơi, liền gõ cửa đi vào trong văn phòng của Lãnh Tư Kỳ.

" Nhiên Diễm?"

Thẩm Nhiên Diễm trong bộ trang phục công sở sang trọng, vest nâu khoác dài qua đùi, sơ mi trắng và chiếc quần jean trông khá gọn gàng. Mái tóc cô xoăn nhẹ, thả dài ngang lưng cùng với gương mặt thanh tú, đầy sự trưởng thành. Thẩm Nhiên Diễm rất thản nhiên giơ tay chào Lãnh Tư Kỳ rồi bước tới gần bàn làm việc của anh.

Lãnh Tư Kỳ nhìn thấy Thẩm Nhiên Diễm tới thì liền rời mắt khỏi màn hình máy tính, đứng lên lịch sự đón tiếp cô.

" Anh đang làm gì vậy?"

Thẩm Nhiên Diễm tiến tới bên cạnh anh, tự nhiên đứng ở phía sau chiếc ghế anh đang ngồi, nhìn vào màn hình máy tính đang hiện mô hình thiết kế của một khu nghỉ dưỡng.

" Là thiết kế của khu nghỉ dưỡng S kia đúng không?"

" Ừm."- Lãnh Tư Kỳ ngồi xuống chiếc ghế xoay, bình tĩnh nhấp chuột, kéo đa chiều của mô hình.

" Anh vẫn cứ cảm thấy thiết kế này vẫn còn thiếu một cái gì đó. Là khu nghỉ dưỡng thu hút cả người già lẫn trẻ bởi vị trí thuận lợi. Nhưng cần một điểm đặc trưng nữa mới có thể hoàn hảo…"- Lãnh Tư Kỳ ngồi suy tư.

Thẩm Nhiên Diễm nhìn bản thiết kế trên màn hình, trong đầu có một chút suy nghĩ.

" Vậy có thể một số dịch vụ tình nhân không? Lợi dụng theo xu hướng của các cặp tình nhân."

" Dịch vụ tình nhân?"

Thẩm Nhiên Diễm vuốt mái tóc sang một bên, từ từ cúi xuống cạnh bên Lãnh Tư Kỳ.

" Các bạn trẻ thường yêu thích những dịch vụ mới lạ, đặc biệt là những dịch vụ táo bạo một chút."

Cô ghé sát vào người Lãnh Tư Kỳ, khiến anh ngửi được một mùi hoa ly nhẹ trên người cô phảng phất, là hương nước hoa sao? Khoảng cách này, hình như là rất gần.

" Chỗ này có thể dùng làm một khu thám hiểm thử thách can đảm, như vậy du khác tới đây không chỉ nghỉ dưỡng và ngắm cảnh ban ngày, còn có thể tận dụng buổi tối để chơi nữa. Còn khu vực trống này có thể dùng làm khu đốt lửa trại, tổ chức tiệc…"

Thẩm Nhiên Diễm vẫn mải mê nói, ngón tay thon dài chỉ vào vị trí một hang núi, rồi lại một khu sân trống trên mô hình.

" Anh thấy thêm những dịch vụ như vậy, có được không?"

Lãnh Tư Kỳ nãy giờ vừa tập trung nghe cô nói, vừa liên miên với những suy nghĩ kia trong đầu. Rốt cuộc thì sau bao nhiêu năm không gặp như vậy, tình cảm của anh dành cho Thẩm Nhiên Diễm vẫn cứ như vậy, không buông bỏ được.

" Anh thấy như vậy cũng…ổn…"

Vừa quay sang bên cạnh, gương mặt thanh tú của Thẩm Nhiên Diễm đã ở rất gần. Thân nhiệt của Lãnh Tư Kỳ như nóng lên mấy phần, nhịp tim cứ ngày một tăng nhanh hơn, yết hầu anh cứ chuyển động liên tục, gương mặt chợt có chút hồng lên.

Gương mặt người con trai quen thuộc cứ nhìn Thẩm Nhiên Diễm chằm chằm, bỗng dưng khiến cô cũng cảm thấy có chút kì lạ, tim hình như hẫng đi một nhịp. Đôi mắt sắc bén của người phụ nữ chợt đơ ra, phản chiếu từng đường nét trên gương mặt của người con trai kia, tự nhiên lại cảm thấy ngũ quan của anh ấy, thật sự cũng không tồi.

Chỉ sau vài giây, Thẩm Nhiên Diễm nhanh chóng đứng thẳng dậy, quay mặt đi. Cô không hiểu bản thân đang bị cái gì, tự nhiên tim lại đập nhanh thế? Người cô thích trước giờ là Lãnh Tư Hàn, cô cố gắng suốt bao nhiêu năm nay cũng là vì anh ấy mà. Đúng vậy, chính là như thế!

" À, vậy hôm nay em qua đây làm gì vậy?"- Lãnh Tư Kỳ nhanh chóng bình ổn lại tâm trạng của bản thân, liền xoay ghế đối diện với Thẩm Nhiên Diễm.

" Cuối tuần này là tiệc mừng thọ của cha em, ông ấy nhờ em qua đây đưa thiệp mời tới cho hai anh. "- Thẩm Nhiên Diễm lấy một tấm thiệp mời ra đưa cho Lãnh Tư Kỳ.

" Vậy là tôi hôm đó chắc sẽ có tiệc khiêu vũ đúng không?"

" Đúng vậy. Vì vậy nên cha mới bảo em sang đây phụ trách quản lí dự án khu đất S mấy hôm nay đấy."

Lãnh Tư Kỳ nghe vậy liền hiểu ý cô. Có lẽ Thẩm lão gia muốn gửi cô tới đây. Là để coi và Lãnh Tư Hàn có thời gian tiếp xúc với nhau. Lãnh Tư Kỳ hiểu rõ tình cảm của bọn họ khi xưa tốt tới như nào. Mi mắt anh bây giờ có chút cụp xuống, hiện rõ những tia buồn.

" Vậy anh ấy đồng ý rồi sao?"

" Em vẫn chưa có mời."

Ánh mắt của Lãnh Tư Kỳ bỗng dưng lại lóe lên một tia sáng, liệu có thể nhân cơ hội này, kéo cô về bên anh được không? Khi xưa là do anh nhút nhát, mới để cho cô đến với anh trai mà bỏ quên anh. Bây giờ người con gái mà anh yêu cũng đã trở về rồi, anh cũng đã thành công hơn, bản lĩnh hơn rồi, có thể cố gắng giữ cô lại không?

" Vậy tối hôm đó, em có thể làm người phụ nữ của anh không?"

Thẩm Nhiên Diễm nghe vậy thì rất bất ngờ. Anh ấy nói như vậy là có ý gì? Nhưng dù sao cũng không chắc ngày hôm ấy, Lãnh Tư Hàn sẽ đồng ý đi cùng cô. Dù gì hai anh em họ cũng đều là thiếu gia của nhà họ Lãnh, Lãnh Tư Kỳ cũng là một người bạn mà coi không hề muốn đánh mất. Ngày hôm ấy Thẩm Nhiên Diễm cũng không muốn đi một mình…

" Em sẽ suy nghĩ."

" Được."

Sau khi ra khỏi phòng làm việc, Thẩm Nhiên Diễm liền gặp Lãnh Tư Hàn vừa bước ra từ thang máy, liền vui vẻ tiến lại gần, định thân mật ôm hắn một cá chào hỏi thì đã bị hắn né ra.

" Anh Tư Hàn."- Thẩm Nhiên Diễm chưa tiến tới đã bị từ chối, liền nhanh chóng bỏ tay ra sau.

" Em tới đây có chuyện gì?"

" Cuối tuần này là mừng thọ của cha, tới đưa thiệp mời cho anh rồi tiện thể nhận chỗ làm việc mới."

" Cảm ơn em."- Lãnh Tư Hàn cầm lấy tấm thiệp, sau đó gật đầu chào rồi đi thẳng về phía phòng làm việc.

" Anh Tư Hàn."

Lãnh Tư Hàn dừng bước chân, hơi quay người lại nghe xem cô nói gì.

" Tối hôm đó em có thể đi cùng anh không?"

" Xin lỗi em, anh đã có người muốn đi cùng rồi."

Lãnh Tư Hàn một bước đi thẳng, không quay đầu lại nữa.

Thẩm Nhiên Diễm đứng phía sau nhìn tấm lưng to lớn, lạnh kẽo của hắn, hai tay liền nắm chặt. Cô chỉ vừa mới đưa thiệp, không cần nói cũng biết người hắn muốn đi cùng không ai khác chỉ có thể là Bạch Vi. Rõ ràng lúc trước bọn họ đã có khoảng thời gian bên nhau vui vẻ tới vậy, rốt cuộc tại sao lại từ đâu xuất hiên con nhóc kia phá đám cơ chứ? Bây giờ tới cả anh Tư Hàn cũng chẳng còn muốn để ý tới cô nữa, vậy rốt cuộc những năm qua cô cố gắng tới vậy là vì cái gì?

Đúng lúc này, tiếng chuông điện thoại của Thẩm Nhiên Diễm vang lên, khiến coi thoát khỏi dòng suy nghĩ kia, nhanh chóng bắt máy.

" Tài liệu cô cần, tôi lấy được rồi."

" Tốt lắm. Cảm ơn cô rất nhiều, cô Đỗ. Nhờ cô chuyển chúng qua máy tính của tôi nhé."

" Được."

Thẩm Nhiên Diễm thở một hơi. Cô nở một nụ cười đầy ẩn ý. " Lãnh Tư Hàn anh là của em, mãi mãi chỉ có thể là của em thôi."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.