Vợ Nhỏ Của Nhật Thiếu!

Chương 2




Tại cục dân chính.

Di Nhiên và Nhật Minh vừa bước xuống xe đã có rất nhiều người ra chào hỏi, đón tiếp họ. Cô nghĩ người đàn ông bên cạnh cô chắc chắn không phải người tầm thường, họ ưu tiên cho cô và hắn làm thủ tục trước nhưng vẫn phải ngồi đợi một lúc chờ cặp đôi bên trong ra thì họ mới có thể vào. Mọi người lúc đầu thì hết lời khen ngợi hai người là một cặp "trai tài gái sắc", nhưng rồi sau đó mọi người phát hiện ra cô bị mù thì bao nhiêu lời cay độc đều nói hết ra.

"Ôi trời ơi! Nhỏ này hóa ra bị mù à, đáng tiếc"

"Cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga...."

"Đẹp trai như vậy mà lại đi cưới một con mù!!!"

Cô chỉ yên lặng không nói gì hết, cô đã quá quen với chuyện bị người khác chỉ chỏ rồi, vậy nên cô mặc kệ họ, không quan tâm mà chỉ yên lặng ngồi đợi đến lượt mình, không mảy may để ý đến lời bọn họ. Nhưng Nhật Minh ngồi cạnh đã sớm mất hết kiên nhẫn tức giận nói:

"Mấy người muốn sống sót bước ra khỏi cục dân chính thì câm mồm lại!" Tất cả chỉ trong phút chốc đều im lặng, họ biết người đàn ông này không nói chơi. Họ là đến để đăng kí kết hôn chứ không phải đi tìm đường chết.

"Em đừng để í" hắn nắm tay cô an ủi.

"Em quen rồi!" Trên môi cô vẫn giữ nụ cười từ đầu đến cuối mặt vẫn không biến sắc. Hắn lúc này thực chán ghét bộ mặt này của cô, hắn biết cô buồn. Nhưng tại sao cô không khóc? Chẳng nhẽ hắn không đủ tư cách để làm chỗ dựa cho cô?

Hai người hoàn thành thủ tục xong thì Nhật Minh đưa cô về nhà bố mẹ hắn. Ngồi trên xe mà cô thấp thỏm lo lắng không yên, chỉ sợ họ nhìn thấy cô rồi nhỡ họ chê cô mù thì sao? Cô càng suy nghĩ càng tiêu cực. Hắn ngồi bên cạnh thấy cô hồi hộp thì nhếch miệng cười, ít ra cô cũng quan tâm đến gia đình hắn. Đến khi xe dừng lại, không cần nói cô cũng biết đã đến nơi! Cô còn đang chần chừ không biết có nên xuống hay không thì nghe thấy giọng nói của một người phụ nữ.

"Về rồi, về rồi! Mau mau vào nhà đi con. Chắc đã đói lắm rồi hả? Ta chuẩn bị xong hết cả rồi mau vào ăn nào!" Cô nghĩ người đang nói chắc hẳn là mẹ Nhật Minh, Nhật phu nhân rồi!

"Chào bác ạ!" Cô được bà dìu xuống xe, cô không nghĩ mẹ chồng mình lại gần gũi thân thiện như vậy, khác xa chí tưởng tượng trước giờ của cô về chuyện "mẹ chồng nàng dâu".

"Con bé này! Còn gọi bác, gọi mẹ ta nghe" bà vỗ vỗ lưng cô, rồi đỡ cô ngồi xuống, lấy nước đặt vào tay cô.

"Mẹ..." cô có hơi chần chừ khi nói, cô đã rất lâu rồi chưa được gọi "mẹ" nên lúc nói suýt chút nữa là mất kiểm soát mà bật khóc.

"Haha, con dâu ngoan! Chắc con đói rồi hả? Qua ăn cơm nha"

"Mẹ giúp con chăm sóc cô ấy, con đến cty có chút chuyện" Nhật Minh nhận điện thoại xong với áo khoác rồi đứng dậy đi về phía cô.

"Được, đi đi!" Bà hất hất tay.

"Em cứ thoải mái, không cần căng thẳng. Có chuyện gì cứ nói với mẹ, đừng ngại!" Hắn ngồi xuống bên cạnh cô dặn dò.

"Được! Anh bận thì mau đi đi" cô đưa tay qua định vịn lấy thứ gì đó để đứng dậy thì vô tình đụng phải mặt hắn liền vội vàng, luống cuống thu tay về.

"Ừm..." hắn nói xong đứng dậy đi thẳng ra ngoài.

Cô đã rất rất lâu rồi, chưa được nhận sự quan tâm từ ai. Đã rất lâu rồi! Kể từ khi bố mẹ cô mất.

"Mặc kệ nó, ra ăn cơm nha con!" Bà vuốt lại tóc cho cô rồi vỗ vỗ đầu cô.

"Dạ" cô mỉm cười đứng dậy, bà lại đỡ cô qua bàn ăn. Lấy bát đũa để vào tay cô rồi gắp thức ăn vào bát cho cô.

"Mẹ... một lát mẹ dẫn con đi vòng quanh nhà một chút được không? Con chỉ cần đi lại vài lần là về sau con có thể tự đi không cần mẹ phải dìu đâu ạ"

"Con sao có thể tự đi được chứ. Mẹ rảnh mà, con cần đi đâu nói với mẹ một tiếng mẹ dìu con đi".

"Con có thể tự đi được mà, con có thể nấu ăn được nữa!" Tuy không nhìn thấy gì nhưng cô vẫn có thói quen nhìn về phía phát ra tiếng nói từ từ nói.

"Thật sao? Sao con có thể làm được?" Bà bất ngờ lên tiếng.

"Hồi còn sống với chú con, không tự nấu sẽ không ai nấu cho. Nên kể cả không nhìn thấy gì thì cũng phải làm, nếu không sẽ bị đói!"

"Bé con, sau này ai dám bắt nạt con mẹ sẽ cho họ một trận" bà vuốt vuốt tóc cô âu yếm nói. Lần đầu nhìn thấy cô bà đã rất thích. Hôm đó Nhật Minh đưa bà về quê tham bạn học cũ của bà thì gặp cô, bà thấy trên mặt cô lúc nào cũng tươi cười, lúc nào cũng vui vẻ. Nhưng khi nghe được người dân trong làng kể chuyện mới biết được cô từ nhỏ đã mất đi tình yêu thương bao bọc của bố mẹ, phải sống chịu đựng sự ghẻ lạnh của gia đình chú. Còn nhỏ đã phải vất vả kiếm tiền đóng học, sau khi sảy ra tai nạn giao thông lại bị mù, bị gia đình người chú coi thường, suốt ngày mắng chửi, còn đánh cô. Bà đã rất khâm phục nghị lực sống của cô, tuy khó khăn, vất vả nhưng trên mặt cô lúc nào cũng tươi cười, vui vẻ, hoạt bát. Mắt không nhìn thấy thì sao? Bà không quan tâm! Bà chỉ muốn che chở cho cô, bà muốn cô có thể sống tiếp trong hạnh phúc, trong tình yêu thương và che chở của Nhật Minh. Bà tin con trai bà có thể đem lại hạnh phúc và sự bình yên cho cô.

Con người làm gì có ai không có khuyết điểm, nhưng bà không quan tâm. Lần đầu nhìn thấy nụ cười đáng yêu của cô bà đã thấy thân quen, đã thấy yêu quý cô rồi!

______

Có thể bạn không có gì! Có thể bạn nghèo! Có thể bạn không được hoàn hảo! Nhưng chỉ cần bạn thật lòng thật tâm làm một việc gì đó, chỉ cần bạn mặc kệ mọi đau khổ, khó khăn mà hồn nhiên, yêu đời. Ông trời chắc chắn sẽ không bỏ mặc bạn!

_QynhhNhu_😉


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.