Vợ, Ngoan Ngoãn Để Anh Yêu!

Chương 213 "Cảnh sát không cho tôi mặc quần!"




Cô cũng đói rồi! Buổi trưa ăn cơm thì có chút không tập trung, giờ đã muộn lắm rồi, cô còn chưa ăn cơm tối!

Cô và Quyền Đế Sâm cùng đi vào phòng, Quyền Đế Sâm gọi món, nhân viên phục vụ bê món lên nhanh chóng.

Mặc Sơ ăn như hổ đói, cô cũng không cần hình tượng nữa, cô phải ăn no thì mới có thể đấu với anh được!

Bụng đói, làm sao làm được cách mạng!

Quyền Đế Sâm thấy cô đói thành dạng này, đôi mắt anh càng thâm thúy hơn mấy phần, anh ăn khá ít, trái lại cô thì một mực cắm đầu ăn.

Sau khi Mặc Sơ ăn no, cô thấy anh đang nhìn ra ngoài cửa sổ rồi thất thần, cô vươn đầu, nhìn thấy trong túi quần của anh, quần lót màu trắng của cô vẫn còn.

Cô lặng lẽ đưa tay qua, khi đầu ngón tay đã chạm đến, kết quả người đàn ông này quay đầu lại, cô giật cả mình, vả lại không có ngồi vững, chút thẳng vào trong lòng anh.

"Cho em..." Cô nhỏ giọng nói.

Quyền Đế Sâm cong môi mỏng: "Đây là lần đầu tiên bà Quyền cầu... hoan ái!"

Mặc Sơ: "..."

Cái cô muốn là quần lót, đâu có cầu... hoan ái với anh cơ chứ?

Cô quẫn chết đi được!

"Em có thể giải thích!" Mặc Sơ lập tức nói: "Đế Sâm, anh nghe em giải thích có được không?"

"Anh kính cẩn lắng nghe!" Quyền Đế Sâm nhìn người phụ nữ ở trong lòng.

Mặc Sơ nhìn ngũ quan thân thể cường tráng như điêu khắc của anh: "Trong

lòng em, em tuyệt đối không tin, anh là người sẽ ra tay với Thanh Du, cho nên, em mới đi tìm hung thủ! Em không muốn bất kỳ người nào hiểu nhầm anh, càng không muốn bạn thân của em sẽ căm ghét anh!"

Đôi mắt sắc bén của Quyền Đế Sâm nhìn cô: "Em tình nguyện nói cho Cố Mộc Thành biết, nhưng lại không chịu nói cho anh biết hả? Nếu không phải Ngạo Tuyết bắt được bọn em, hai người vẫn đang ở cùng nhau hả?"

"Không phải như thế..." Mặc Sơ sốt ruột loay hoay trong ngực anh...

Phố giải trí.

Tên nghi phạm này ồn ào: "Cho tôi một cái quần để mặc!"

Trịnh Ngạo Tuyết nhìn anh ta: "Anh mặc gì quần? Dám đến chơi... gái cũng không sợ người khác biết anh đã làm chuyện gì hả?"

Cổ Mộc Thành thấy Trịnh Ngạo Tuyết gan dạ như thế!

Đương nhiên, anh ta là bác sĩ, cơ thể người mà anh ta từng trông thấy, nhiều không đếm xuể, nhưng mà, Trịnh Ngạo Tuyết rõ ràng là một người phụ nữ rất trẻ tuổi!

Tất nhiên, người phụ nữ này chắc chắn là nữ hán tử!

Bắt người xấu là một nhân vật lợi hại!

Chỉnh người xấu thì càng là một nhân vật lợi hại!

"Tôi muốn khiếu nại!" Nghi phạm lớn tiếng kêu: "Cảnh sát không cho tôi mặc quần!"

Lúc này, Cố Mộc Thành hỏi: "Nói, ai là người sai anh lấy danh nghĩa của cậu cả Quyền đi đâm phóng viên hả?"

Nghi phạm ngậm miệng, không nói gì nữa.

"Anh nghĩ anh không nói thì tôi không có cách gì với anh sao?" Cố Mộc Thành nói: "Chiếc xe đó của anh, bộ phận kiểm tra đã lấy mẫu rồi, cho dù anh đã rửa, thì phía trên cũng lấy được vết máu của phóng viên."

Trịnh Ngạo Tuyết liếc mắt nhìn Cố Mộc Thành một cái: "Anh dịu dàng như thế, thì sao anh ta nói được? Tôi cho anh một phiên bản bạo lực này!"

Nghi phạm vừa nghe thì lập tức kêu gào: "Cảnh sát không thể đánh người! Nếu không tôi sẽ khiến cáo các người..."

"Tôi không thuộc biên chế cảnh sát, tôi làm việc tạm thời!" Trịnh Ngạo Tuyết nói: "Sau khi anh tố cáo thì vừa khéo tôi không làm nữa!"

Nghi phạm mở to hai mắt nhìn.

Trịnh Ngạo Tuyết khoác tay lên vai Cố Mộc Thành: "Anh là bác sĩ khoa ngoại à?"

"Phải!" Cố Mộc Thành gật đầu.

Trịnh Ngạo Tuyết cười như một con hồ ly: "Đã bao giờ làm phẫu thuật thiến đàn ông chưa?"

Cổ Mộc Thành: "..."

Nghi phạm cũng không nghi ngờ lời mà Trịnh Ngạo Tuyết nói là thật hay giả nữa, vừa nãy lúc người phụ nữ này bắt anh ta, thì ác như gì ấy!

"ôi, nhìn anh tiểu thịt tươi như này, chưa từng làm đúng không!" Trịnh Ngạo Tuyết còn sờ mó anh ta một chút nữa, cô ấy sờ khuôn mặt của anh ta: "Dạy chị làm như nào đi, chị đây muốn thử!"


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.