Vợ, Ngoan Ngoãn Để Anh Yêu!

Chương 208 "Mục đích của việc hãm hại là gì?"




Cô tin anh! Tin tưởng anh một trăm phần trăm, tin anh tuyệt đối.

Kiều Thanh Du dựng dựng nước mắt, nhìn Mặc Sơ rồi nói: "Chính tại tớ nghe thấy tên tài xế đâm tớ nói, anh ta đội mũ lưỡi trai, khiến cho người ta không nhìn rõ dáng vẻ của anh ta ra sao, anh ta nói, cậu chủ Quyền Đế Sâm kêu người tới đâm tớ, đây là giáo huấn mà anh ta dành cho tớ, anh ta ghét nhất là có phóng viên buôn chuyện về anh ta, Mặc Sơ, cậu có thể bảo vệ anh ta, nhưng, tớ cũng tin vào cái mà chính tại tớ nghe được, tớ không dám nói gì với cảnh sát, bởi vì, tớ mà dám gọi tên anh ta, có lẽ lần sau cái mà tớ mất chính mà tính mạng, chứ không đơn giản là bị đâm gãy chân như này."

"Không thể nào! Thanh Du, thời gian tớ và Đế Sâm ở chung không dài, nhưng tớ tin tưởng nhân cách của anh ấy!" Mặc Sơ lập tức giải thích: "Có khi là có người đang hãm hại anh ấy thì sao? Có người cố tình mượn danh của anh ấy, nói là anh ấy đã tông cậu, sau đó khiến cho cậu hận anh ấy!"

"Người nào sẽ làm chuyện này?" Kiều Thanh Du kích động quát to: "Tớ bất quá là một phóng viên nhỏ vừa mới về nước, ai sẽ mua người hại tớ chứ?"

"Thanh Du, tớ biết chuyện này đã đả kích rất lớn đối với cậu, nhưng mà, cậu có thể tin tưởng tớ được không?" Mặc Sơ nhìn cô ấy: "Tớ sẽ điều tra rõ, cho cậu một công đạo! Được không?"

Kiều Thanh Du không muốn để ý tới cô!

Kiều Thanh Du quay mặt sang phía khác, trong suy nghĩ của cô ấy, Mặc Sơ đã thay đổi rồi, cô không còn là Mặc Sơ của trước đây nữa, bây giờ cô chỉ một lòng bảo vệ quyền Đế Sâm thôi.

Mặc Sợ biết, dưới tình hình là cô không có bất kỳ bằng chứng nào, nếu muốn chứng minh Quyền Đế Sâm không phải hung thủ của vụ thuê người giết người này, là rất khó khăn.

Tất nhiên là cô không thể hỏi thẳng Quyền Đế Sâm rồi, Quyền Đế Sâm tốt với cô như thế, sao cô có thể nghĩ anh như vậy?

Mặc Sơ đi ra khỏi phòng bệnh, cô thấy Cố Mộc Thành đang chờ cô.

"Cố Mộc Thành, anh chăm sóc cho cậu ấy nhé!" Mặc Sơ nói: "Cậu ấy không có người thân gì trong nước, nếu mà có chuyện, nhớ gọi điện thoại cho tôi!"

Cố Mộc Thành gật đầu: "Có lẽ, chuyện này là Quyền Đế Sâm làm thật, cũng không chắc, cô đừng đưa ra kết luận sớm như vậy!"

"Không thể nào!" Mặc Sơ tin tưởng Quyền Đế Sâm tuyệt đối: "Anh ấy đã đồng ý với tôi thì sẽ không nhằm vào Kiều Thanh Du nữa, chắc chắn là có người hãm hại anh ấy!"

"Mục đích của việc hãm hại là gì?" Cố Mộc Thành hỏi.

"Trước mắt chưa rõ." Mặc Sơ kiên định giữa vững lập trường của mình.

Cố Mộc Thành nhìn cô: "Cô bị anh ta hạ thuốc *** rồi à? Vì anh ta mà bị quỷ ám hả?"

"Nếu như có một người cứu tôi ra khỏi nhà tù và khỏi kẻ đã hãm hại tôi khi tôi bốn bề thọ địch, bơ vơ không nơi nương tựa, nếu có một người không so đo việc tôi đã sinh con với người đàn ông khác, coi con của tôi như con đẻ, anh ấy có thể đối xử với tôi như vậy, thì tại sao lại lừa tôi?" Trong lòng Mặc Sơ tự có tính toán, cô có thể đánh giá được Quyền Đế Sâm, nhân cách và mị lực của con người này mạnh mẽ cỡ nào.

Cổ Mộc Thành có chút buồn bực: "Lần trước cô giám định DNA, là giám định hai đứa con và anh ta hả?"

"Anh không xem à?" Mặc Sơ cũng hơi bất ngờ.

"Tôi xem làm gì?" Cố Mộc Thành lấy phương thức đặc biệt của người trẻ, nhún vai: "Đó là *** của cô, tôi là bác sĩ, tôi có đạo đức nghề nghiệp của tôi."

**

Mặc Sơ gật đầu: "Tôi đi đây! Anh chăm sóc Thanh Du nhé."

Mặc Sơ đi ra khỏi bệnh viện, trong khoảng thời gian ngắn cô cũng đặc biệt đau lòng, Quyền Đế Sâm là người thân mật bên gối của cô, Kiều Thanh Du là người bạn thân thiết nhất của cô, hai người này, cô không hy vọng bất kỳ người nào xảy ra chuyện, huống hồ, còn là chồng mình tông xe vào bạn thân của mình.

Mặc Sợ nhất định phải biết rõ toàn bộ chân tướng của sự việc, nếu không có khó mà ngủ yên được.

Lúc cô đang vẫy tay gọi xe, bỗng nhiên, một chiếc xe thể thao đi đến trước mặt cô: "Lên xe!"


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.