Vợ, Ngoan Ngoãn Để Anh Yêu!

Chương 190 “Anh nằm mơ đi.”




“Đối đãi với bố của con cô như thế có được không?” Quyền Đế Đình cũng không giận, anh ta đưa mắt nhìn dáng vẻ lạnh như băng của cô, trái lại vô cùng vui vẻ.

Mặc Sơ không để ý đến anh ta, cô nói với ông chủ: “Tính tiền.”

Cô trả tiền xong, sải bước đi ra ngoài.

Quyền Đế Đình nói với cô: “Ngồi xe tôi đi, đi như thế chậm, rất ít xe.”

“Không đi, tôi đi bộ." Mặc Sơ vẫn giữ thái độ từ chối.

Quyền Đế Đình thấy thái độ kiên quyết của cô như thế, anh ta nói: “Mặc Sơn Quyền Đế Sâm có gì tốt?”

Mặc Sơ dừng bước, cô quay đầu nhìn anh ta: “Thứ nhất, anh ấy là người con hiếu thảo, anh ấy hiếu thuận với ông nội. Thứ hai anh ấy khiến tôi thoải mái, bên anh ấy, tâm trạng tôi rất tốt. Thứ ba, tôi cảm thấy tốt, anh ấy thật sự

tốt.”

“Thế nhưng, cô cho rằng cô sinh con cho tôi, anh tôi vẫn còn muốn cô sao?” Quyền Đế Đình hung tợn nói.

Lòng Mặc Sơ siết chặt, đây cũng là chỗ lo lắng của cô.

Dù sao cô cũng sinh con của người khác, hơn nữa người khác này còn là em trai có quan hệ không tốt với anh, sao anh có thể chấp nhận có chứ?

“Tôi và anh ấy thế nào đó là chuyện của tôi.” Mặc Sơ thẳng lưng: “Giữa tôi và anh không có sau này, thế chuyện giữa tôi và anh, hai người hoàn toàn khác nhau, anh đừng có nhập lại làm một.”

Quyền Đế Đình ném ra lá bài cuối cùng: “Tôi muốn con.”

“Anh nằm mơ đi.” Mặc Sơ kiên quyết không cho.

Quyền Đế Đình đã quyết định, muốn ép Mặc Sơ sụp đổ: “Tôi sẽ để tòa án gửi lệnh truyền cho cô. Cô phải biết, với thực lực của tôi, nếu tôi muốn cướp con đi là chuyện vô cùng dễ dàng, còn nữa, nếu như chuyện này truyền ra ngoài, cô cảm thấy Quyền Đế Sâm vẫn còn giữ được mặt mũi sao?”

Mặc Sơ cắn cắn môi, Quyền Đế Sâm đúng là nhân vật có mặt mũi trong giới tài chính, nếu như bà chủ đương nhiên của anh, vì giành con với em trai của anh mà kiện tụng nhau, Quyền Đế Sâm phải làm thế nào?

Quyền Đế Sâm thấy cô có chút chần chừ, anh ta cười gian tà, hơn nữa còn lấn người tới: “Mặc Sơ, con của tôi, cô có thể sinh đứa bé khác cho anh tôi, hoặc là anh sinh cho tôi cũng được, tôi rất thích.”

TA

“Anh hồ đồ.” Mặc Sơ mù quáng nói: “Đó là con tôi mang thai chín tháng mười ngày sinh ra, anh nói cướp là cướp. Anh cũng là người nhà họ Quyền, Đế Sâm mất mặt, đối với nah có chỗ nào tốt chứ? Chẳng lẽ anh còn có mặt mũi cướp con của tôi sao, anh có thật lòng yêu đứa bé sao?”

Quyền Đế Đình chỉ biết đối xử với cô như thế, anh ta cũng không quan tâm hai đứa trẻ thế nào. Anh cũng sẽ không quan tâm đến cô sinh con cực khổ.

Thế nhưng, Quyền Để Sâm không giống như thế.

Anh sẽ thật lòng đối xử tốt với cô, ngay cả việc dạy dỗ con anh cũng sẽ có một số ý kiến xây dựng.

Hơn nữa, anh còn tự mình lên máy bay đi New York.

Quyền Đế Đình bị Mặc Sơ mắng, vẻ mặt anh ta dửng dưng: “Dù sao tôi cũng không có danh tiếng trong giới tài chính, nhà họ Quyền cũng lạnh nhạt với tôi. Thế nên, không cần biết nhà họ Quyền xấu hổ thế nào, tôi cũng không sao cả, nhưng mà Quyền Đế Sâm thì khác, hình tượng của anh ta là chính diện, tôi ngay từ khi sinh tay đã ở mặt trái”

“Anh đúng thật là lợn chết không sợ nước sôi.” Mặc Sơ không nhịn được mắng.

Quyền Đế Đình bị cô mắng, sắc mặt anh ta thay đổi, một tay bắt lấy cổ tay Mặc Sơ, kéo cô tới chỗ trung tâm, khoá cô giữa anh ta và xe: “Cái miệng nhỏ này đúng là cay nghiệt, tới đây, tôi nếm thử một chút, có phải vị rất ngon không?”

Mặc Sơ không ngờ anh ta lại động tay, phải biết rằng, sức lực của phụ nữ không bằng đàn ông, cô giãy giụa không được, trốn cũng không được.

Cô nhìn người đàn ông đã từng huỷ hoại cô vào sáu năm trước, bây giờ lại ném một tảng đá lớn vào cuộc sống yên tĩnh của cô. Không biết cô lấy sức từ đâu, tát vào mặt anh ta một cái: “Đừng động vào tôi!”

Quyền Đế Đình bối rối.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.