Vợ, Ngoan Ngoãn Để Anh Yêu!

Chương 179 Cô lại cảm thấy mình thật sự hạnh phúc.




Cô không tỏ ra vô dụng, chỉ là khinh thường việc tranh luận với người có chỉ số thông minh thấp như thế

Dùng thủ đoạn không bình thường để công kích người khác, dùng ngôn ngữ nhục mạ làm tổn thương người khác, thậm chí còn dụng hình quỷ đi hù dọa người khác, chỉ vì cô không đạt đến kỳ vọng mà người khác mong muốn.

Người khác kỳ vọng cái gì chứ?

Là cô rời khỏi Quyền Đế Sâm hay là cô phải buông bỏ việc tranh giải lần này>

Không cần biết là bên nào, cô cũng sẽ không buông bỏ, cũng sẽ không chủ động lựa chọn rời đi.

Mặc kệ người khác chế hoặc tấn công, chửi rủa thể nào, cô chẳng thèm để ý thì chính là sự phản kích tốt nhất với những người này.

Hôm sau, tại công ty tổ chức hôn lễ Thiên Trường Địa Cửu.

Mặc Sợ sửa sang lại văn kiện hôm qua, sao đó gửi đến mail của Triển Lê Hàn, rồi cô gọi điện thoại tới: “Tổng giám đốc Triển, liên quan tới chủ đề dự thi, tôi đã gửi vào mail của anh. Sau khi anh xem thì cho tôi một vài ý kiến chuyên nghiệp: “Cảm ơn.”

“Được.” Triển Lê Hàn: “Sáng mai sau khi tôi xem xong, tôi sẽ cho có câu trả lời.”

Chị Tông bưng nước trái cây đến cho cô: “Hôm qua không sao chứ?”

“Không sao.” Hôm nay, mặt Mặc Sơ đã hoàn toàn khá hơn, hôm qua Quyền Đế Sâm không để cho cô tới làm, đoán chừng là lo rằng cô thật sự bị người khác nghi ngờ, cô bị anh bạo hành ở nhà.

Cô quy kết điều này là do người đàn ông này quá sĩ diện.

Chị Tông gật đầu một cái: “Con tôi thì muốn nghỉ, tôi muốn định đăng ký cho thằng bé vào lớp học vào lúc nghỉ hè này, ở nhà cũng chỉ có chơi trò chơi và xem ti vi, tôi thật sự bực bội. Làm người lớn thật sự hao tâm tổn trí”

Mặc SƠ uống ly nước trái cây, cô cũng sinh một đôi trai gái, dường như cô không cần lo lắng quá đúng không?

Lúc vừa nghĩa như thế, cô lại cảm thấy mình thật sự hạnh phúc.

Mặc dù lúc sinh mất rất nhiều sức, thế nhưng trong quá trình hai đứa trẻ lớn lên, lại vô cùng khôn khéo, hiểu chuyện, khiến cô cảm thấy đau lòng.

Lúc này, Cố Mộc Thành gọi điện thoại tới.

Mặc Sơ nhìn thấy tên anh ta nhấp nháy trên màn hình, cô không nghe điện thoại. Theo như lời người phụ nữ hôm qua, giữa cô và Cổ Mộc Thành không cần liên lạc với nhau.

Vậy thì cứ như thế đi.

Cố Mộc Thành chưa từ bỏ ý định, anh ta gọi lại hai lần, vẫn không nhận.

Ngay sau đó, Cổ Mộc Thành chạy tới công ty, anh ta lao thẳng vào phòng làm việc của Mặc Sơ.

Lúc này, Triển Lê Hàn đang thảo luận chi tiết của tác phẩm dự thi với Mặc Sơ: “Tác phẩm này, nhìn chung thì không có vấn đề, nhưng mà tôi nghĩ làm thế nào để bật lên những chi tiết nhỏ trong việc người phụ nữ yêu một quân nhân, có thể sinh động hơn một chút nữa, ví dụ như..”

Lúc anh ta còn chưa nói xong, Cổ Mộc Thành đã thở dốc xông tới: “Mặc Sơ, sao không nghe điện thoại của tôi?”

Mặc Sơ thấy anh ta giống như một con thú nhỏ bị thương, đang hùng hổ dọa mình, còn môi cô khẽ nhếch lên, lại nói: “Cố Mộc Thành, tôi không sao.”

“Sao không nhận điện thoại của tôi?” Cố Mộc Thành đau khổ nhìn cô: “Cho dù không thể làm người tình thì chúng ta vẫn là bạn bè, ngay cả một cú điện thoại cũng không thể nghe sao?”

Trong lòng Mặc Sơ cũng không có cảm giác gì, cô không cho được những gì Cố Mộc Thành mong muốn, còn bên cạnh Cố Mộc Thành cũng có phụ nữ theo đuổi. Có lẽ, cô không liên lạc với anh ta cũng cho anh ta một cơ hội.

“Tôi cảm thấy, giữa chúng ta không cần thiết phải liên lạc” Mặc Sơ cũng quyết định dứt khoát.

Cố Mộc Thành lắc đầu: “Tôi chỉ muốn im lặng bảo vệ cô, tôi chỉ muốn gọi điện thoại cho cô, xem cô có ổn không? Tôi chỉ lo là Quyền Đế Sâm đối xử với cô không tốt, chỉ cần cô nói một cầu tôi sẽ lập tức thay rồi, chỉ là đừng không để ý đến tôi.”

Trong lòng Mặc Sơ kinh ngạc, xem ra Cố Mộc Thành đối với tình cảm của mình, đã không chỉ dừng lại ở chỗ đơn giản như bề ngoài, mà là đã tới mức thâm tình.

“Cố Mộc Thành.” Mặc Solo là anh ta vùi lấp như thế cũng không tốt với bất kì ai.

Lúc này, Triển Lê Hàn lên tiếng: “Cố Mộc Thành, đến phòng làm việc của tôi nói chuyện một chút.”

“Tôi không đi” Cố Mộc Thành biết, anh ta đến phòng làm việc của Triển Lê Hàn, cũng bị Triển Lê Hàn khiển trách, anh ta đi làm gì.

Triển Lê Hàn thấp giọng nói: “Bây giờ Mặc Sợ là bà Quyền, cả nước đều biết bà Quyền, cậu còn dây dưa với người ta như thế làm gì. Huống chi cậu còn yêu đơn phương, người yêu đơn phương còn nói chuyện phách lối như thế. Cậu dựa vào cái gì bắt Mặc Sơ phải nhận điện thoại. Mặc Sơ hiền lành, không muốn làm cậu mất mặt, cậu còn tự cho là.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.