Vợ, Ngoan Ngoãn Để Anh Yêu!

Chương 155 Dựa vào cây to bóng cả như tổng giám đốc Quyền”




Thiệu Hùng vung tay: “Cứ quyết định như thế, đứa trẻ vẫn theo tôi, tôi sẽ đưa thằng bé ra nước ngoài học xong đại học. Sau khi tốt nghiệp sẽ vào thẳng những công ty hàng đầu thế giới. Đi theo các người, còn không phải sẽ thành rác rưởi sao?”

“Ngài Thiệu, sao ngài có thể nói chuyện mà mẹ xấu xí, chó không nhà nghèo?” Sau khi Mặc Sơ gọi điện cho Trần Chân Dao xong, lập tức chạy tới: “Một người không có cách nào thay đổi xuất thân của mình. Không cần biết là giàu sang hay nghèo khó, không cần biết dáng vẻ xinh đẹp hay xấu xí, những thứ này vẫn bị ràng buộc bởi huyết thống”

Thiệu Hùng lập tức phản kích lại Mặc Sơ: “Theo tôi biết, bà Quyền cũng được nhà họ Mặc nhận nuôi đúng không? Không phải cô cũng trăm phương nghìn kế tìm bố mẹ ruột của mình sao? Cô có nghĩ tới vì sao bố mẹ ruột cô lại bỏ rơi cô hay không? Cô có từng nghĩ tới, bọn họ nghèo khó hay là người có quyền thế ngập trời hay không? Mặc kệ bọn họ là người thế nào, tôi thấy bà Quyền cũng sẽ lập tức muốn nhà vào lòng bố mẹ ruột của mình đúng không?”

Tàu ăn nói của Mặc Sơ luôn không kém, cô nói liên tục: “Tôi luôn nhớ công ơn nuôi dưỡng của nhà họ Mặc, bọn họ nhận nuôi tôi, cả đời này tôi cũng sẽ cảm kích sự yêu thương của bọn họ. Thế nhưng nếu như kiếp này tôi may mắn gặp lại bố mẹ ruột của tôi, tôi và họ cũng sẽ nhận nhau. Dù sao trên đời cũng không phải không có bố mẹ như thế, yêu cầu của chúng ta cũng không cao, đứa bé kia đúng thật là được ngài Thiệu đây nuôi dưỡng thành tài, chỉ là bố mẹ nuôi của tôi hy vọng có thể gặp cậu bé một chút. Có thể nhận cậu bé, dù cho cậu bé có muốn sống với ai thì chúng tôi cũng sẽ tôn trọng ý kiến của cậu bé.

“Thật sự là như thế?” Thiệu Hùng có chút không dám tin.

Mặc Sơ nhìn về phía Trần Chân Dao: “Mẹ, Vĩ Trạch cũng đã trưởng thành, thằng bé cũng đã mười tám tuổi rồi. Nó có quyền lựa chọn ở với ai, huống chi ngài thiệu đây thật sự đang dùng tấm lòng của mình để đào tạo nó thành tài. Bây giờ nó cũng đã trúng tuyển vào đại học Cambridge của London, đây là trường đại học nổi tiếng toàn thế giới. Thằng bé thật sự vô cùng giỏi, cho dù Vĩ Trạch đồng ý sống cùng ai thì đều có thể đúng không?”

Trần Chân Dao thở dài một tiếng: “Để mẹ suy nghĩ một chút, Mặc Sơ, bây giờ đầu óc mẹ rất rồi. Ngài Thiệu, xin lỗi, để tôi suy nghĩ một chút. Dù sao tôi cũng là mẹ ruột của thằng bé, là tôi mang thai mười tháng sinh ra nó”.

Mặc Sơ cũng không thể làm gì khác hơn là nói với Thiệu Hùng: “Ngài Thiệu, chờ mẹ tôi suy nghĩ một chút rồi chúng ta bàn lại được không? Trước mắt tôi đưa ông ra ngoài trước.”

Đến bãi đậu xe, Thiệu Hùng nhìn cô một cái: “Bà Quyền, cô đúng là rất có bản lĩnh”

Mặc Sơ ngẩn ra: “Ngài Thiệu nói thế là có ý gì?”.

Thiệu Hùng hừ một tiếng: “Dựa vào cây to bóng cả như tổng giám đốc Quyền”

Trong lòng Mặc Sơ khẽ thở dài một tiếng, ngoài mặt cô vẫn tỉnh bơ, vẫn nói chuyện vô cùng tử tế: “Ngài Thiệu, tôi nghĩ trong lòng chúng ta đều hiểu rõ sức ảnh hưởng của tổng giám đốc Quyền ở thành phố S. Tôi chỉ muốn giải quyết chuyện này trong hòa bình, thủ đoạn. của Tô Cát Long quá tàn nhẫn, anh ta chưa từng làm bố mẹ, thế nhưng ngài Thiệu đây rất yêu thương Vĩ Trạch đúng không? Nếu không thì thằng bé cũng không thể thi đậu đại học Cambridge. Tổng giám đốc Quyền không phải người dễ nói chuyện, ngay cả bác sĩ ở bệnh viện trong tay anh ấy mà anh ấy cũng trừng trị nghiêm khắc, không tha, huống chi là người khác.”

Mặc dù lời này của Mặc Sơ chút cáo mượn oai hùm, thế nhưng nếu Quyền Đế Sâm đã ra tay, anh trừng trị Ngô Y Mỹ nghiêm khắc như thế, cô nghĩ anh thật sự sẽ không bỏ qua cho Tô Cát Long.

Thế nhưng đối với việc Thiệu Hùng vẫn muốn giữ con trai, Mặc Sa cũng không chắc, Quyền Để Sâm nghĩ thế nào.

Thiệu Hùng lên xe, nghênh ngang rời đi.

Mặc Sơ thở dài một tiếng, cuối cùng cũng tìm được Mặc Tử Mãnh.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.