Vợ Ngố Tổng Tài

Chương 44: Lễ tình nhân




Khi ngôi nhà mới của cả hai đã được sắp xếp ổn thỏa, hai người bắt đầu sống cuộc sống rất ngọt ngào cùng nhau.

Bất quá Mạc Đại Linh cũng từ từ bận rộn hơn, Công ty thường vào thời điểm đầu năm và cuối năm chính là vô cùng bận, Mạc Đại Linh mỗi ngày đều phải đối mặt với một đống văn kiện cùng báo cáo, vì thế mà cũng bắt đầu tăng ca.

Tuy rằng thời gian hai người ở cùng nhau sẽ ít hơn, nhưng liên lạc của cả hai vẫn duy trì rất chặt chẽ, điện thoại Mạc Đại Linh sẽ luôn luôn nhận được tin nhắn của Đường Vấn, nhắc nhở Mạc Đại Linh ăn uống, nghỉ ngơi, làm Mạc Đại Linh cảm thấy thật ấm áp, hận không thể nhanh một chút hoàn thành công việc để chạy về nhà cùng Đường Vấn.

Thời gian tăng ca mỗi ngày trôi qua, gần đến ngày lễ tình nhân, tất cả công nhân Đường Thị ai oán nhìn thời gian, lòng thầm nghĩ : ngày lễ tình nhân này sẽ lãng phí mất rồi.

Ngô Đồng cũng là một trong số có suy nghĩ đó, cô ngồi bên ngoài phòng làm việc của tổng tài, than thở nhìn điện thoại di động, gần đây cũng có quen biết một nam nhân vừa trẻ tuổi vừa dễ nhìn, đúng là cơ hội tốt để bồi dưỡng tình cảm, nhưng mà lại bị chính thời gian tăng ca làm lãng phí, điện thoại bên trong đầy tin nhắn hẹn hò, làm tim Ngô thư ký muốn rỉ máu, đến nỗi, cánh cửa phía sau mở mà cũng không hay.

Mạc Đại Linh cầm một phần văn kiện đi ra, thấy Ngô Đồng cầm điện thoại di động thất thần, thầm than thở, lòng không khỏi có chút kỳ quái.

"Ngô Đồng, làm sao vậy?"

Bị âm thanh bất chợt này làm giật mình, lo sợ bị khiển trách phân tâm trong giờ làm việc, Ngô Đồng bật người, tay mang điện thoại dấu phía sau lưng, lắp nắp trả lời:

"Mạc tổng...không...không có việc gì, tôi chỉ xem ngày...và giờ mà thôi...ha ha..."

"Oh...phải không?" dáng dấp dấu diếm làm Mạc Đại Linh nhíu mày, người khác không muốn nói, Mạc Đại Linh cũng không muốn quá tò mò, bất quá nói đến ngày..., lòng Mạc tổng cảm giác có chút gì đó sai sai, tựa như đã bỏ quên cái gì, vì vậy liền hỏi:

"Vậy...hôm nay là ngày mấy?"

Bị hỏi, Ngô Đồng thân thể cứng đờ, thấp thỏm trả lời:

"Mạc tổng....hôm nay là ngày 14 tháng 2, ngày lễ tình nhân á."

"À..ngày hôm nay....cái gì?? hôm nay là ngày lễ tình nhân!!!"

"Đúng vậy"

Khẽ xoa xoa hai bên thái dương, Mạc Đại Linh trong lòng thầm trách bản thân, như thế nào lại quên mất đi ngày quan trọng này, bất đắc dĩ liếc nhìn vào một núi văn kiện trong phòng làm việc..đem văn kiện trên tay mình giao cho Ngô Đồng, nói:

"Ngô Đồng, cô đem phần văn kiện này đến phòng nhân sự, sau đó thông báo với mọi người sẽ không tăng ca ngày hôm nay, đến giờ có thể ra về.."

Không để ý đến ánh mắt Ngô Đồng đang lóe sáng, Mạc Đại Linh xoay người trở lại phòng làm việc, sắp xếp mọi thứ lại rồi đi thẳng đến bãi đỗ xe, còn việc của công ty, cứ tạm xếp qua một bên, hai ngày sau tiếp tục tăng ca.

Vào giờ cao điểm, lại thêm hôm nay là lễ tình nhân, cho nên ngày thường chỉ mất khoảng 10 phút về đến nhà, nhưng hôm nay phải mất đến 30 phút, khi về tới đã là gần 6:00pm, Mạc Đại Linh trong lòng lo lắng : không biết ngày lễ tình nhân hôm nay có thể ra ngoài không?

Lúc Mạc Đại Linh về đến, Đường Vấn đang trong phòng vẽ, tuy rằng thời gian gần đây Mạc Đại Linh luôn phải tăng ca, hai người ở cùng nhau rất ít, điều này làm cho Đường Vấn cũng có phần cảm thấy trống vắng, thế nhưng nhân cơ hội này cho chính mình ít thời gian, lúc Mạc Đại Linh không có ở bên, len lén hoàn thành tác phẩm khác.

Thỏa mãn nhìn dưới ngòi bút vẽ là hình ảnh họa nữa nhân đang ẩn nhẫn, dáng người mơ màng, liếm liếm môi khô khốc, Đường Vấn bắt đầu dùng đến màu sơn để tô màu lên các bộ phận then chốt.

Mạc Đại Linh đẩy cửa ra tiến vào nhìn thấy cảnh tượng này, phía trước Đường Vấn là cái giá vẽ được gắn bức tranh lần trước mà đích thân mình là người mẫu cho Đường Vấn, tất cả đã được tô màu, nhìn rất thật, mà lúc này Đường Vấn cũng đang cầm cọ tô màu điểm quan trọng giữa hai chân. Mạc Đại Linh nhất thời sắc mặt chuyển hồng, vừa thẹn vừa giận, thật muốn đi lên đánh vào đầu tên ngốc đó một cái, xem xem bên trong là chứa cái gì.

Nhìn thấy Đường Vấn chăm chú tô, Mạc Đại Linh ngực phập phồng vài cái, hít sâu, đè xuống rung động, trong lòng âm thầm tính toán, chờ Đường Vấn hoàn thành .

Một lát sau, Đường vấn thỏa mãn thở hắt ra, buông bút xuống, đang định cầm lấy bức tranh lên chiêm ngưỡng một lần nữa thì lỗ tai truyền đến lực đạo.

Nguyên lai chính là Mạc Đại Linh không biết từ lúc nào đi đến phía sau, tay phải nhéo cái lỗ tai nhỏ của Đường vấn, khóe miệng hơi cong, ngoài cười trong không cười nói:

"Vấn Vấn...nói tôi biết..bức tranh này ở đâu ra, vì sao phải tô màu lên"

Lúc trước, Mạc Đại Linh vì nhìn thấy bức hoạ tránh không khỏi ngượng ngùng, lòng cũng hối hận, lúc đó như thế nào lại đồng ý cho Đường Vấn vẽ, Mạc tổng cao ngạo chính thức nổi giận, cảm giác bức họa này chính là điểm yếu của mình, vì vậy liền mang nó cất đi.

Thế nhưng Đường Vấn cũng không cam tâm, bức họa như thế vẫn chưa hoàn chỉnh, vì thế mà lén lút đem ra hoàn tất cho đẹp hơn.

Hiện tại bị phát hiện, Đường Vấn biết mình coi như xong đời, không thề làm gì khác hơn chính là quay lại ôm lấy Mạc Đại Linh, lắc lư làm nũng.

"Vợ....em sai rồi...em chỉ muốn mang bức tranh này hoàn thiện thêm một chút mà..."

Vẫn là chiêu bài cũ, nhưng với Mạc Đại Linh có tác dụng vô cùng, việc Đường Vấn làm nũng, Mạc Đại Linh luôn không có sức chống cự, huống hồ, ngày hôm nay cũng là ngày không thích hợp nghiêm phạt, tạm thời cho qua, để đó lần sau tính sổ cùng Đường Vấn.

Mạc Đại Linh buông tay ra khỏi tai nhỏ Đường Vấn, xoa xoa thái dương, bất đắc dĩ lắc đầu."Em nhe...."

"Mau đi thay quần áo, bức tranh này tôi thu giữ, em thử lấy ra lần nữa xem"

Thấy mình được đặc xá, Đường Vấn nào dám yêu cầu nhiều, thoát một cái chạy nhanh về phòng ngủ thay đồ. Bức tranh vẽ chính bản thân giống như một cái dâm đãng nữ nhân, hít sâu, Mạc Đại Linh đem bức tranh cuộn lại lần nữa cất vào tủ, suy nghĩ một lúc, để đề phòng tên tiểu sắc lang kia, nên liền cài thêm mật mã.

"Gâu.. gâu.." tựa hồ biết chủ nhân mình muốn ra ngoài, Pháo Pháo không biết từ nơi nào chạy ra, ngoan ngoãn ngồi dưới chân Mạc Đại Linh phe phẩy đuôi.

Cúi người đem pháo pháo ôm lấy, nhẹ nhàng vuốt ve đầu nó.

"Pháo Pháo ngoan, hôm nay ra ngoài không thể mang theo ngươi, ngoan ngoãn ở nhà giữ nhà nhé"

"Gâu.."

Nhẫn tâm bỏ lại pháo pháo đang ra vẻ đáng thương, Mạc Đại Linh mang Đường Vấn ra ngoài, chính là cùng trải qua ngày lễ tình nhân đầu tiên của hai người.

Lễ tình nhân trên đường kẹt xe đến mức làm Mạc Đại Linh hoảng sợ, cho nên quyệt định cùng Đường Vấn đi bộ, Đường Vấn tuy rằng không biết vì sao hôm nay vợ dẫn mình ra ngoài, thế nhưng điều này cũng không ảnh hưởng đến tâm tình Đường Vấn, chỉ cần có Mạc Đại Linh bên người là đủ.

Lễ tình nhân rất nhiều nhà hàng đều hết chỗ, Mạc Đại Linh cũng thử gọi mấy lần nhưng đều không đặt được, rơi vào đường cùng, Mạc Đại Linh nhớ đến Ngô Đồng.

Không chần chừ, Mạc Đại Linh lập tức gọi cho Ngô Đồng.

"Thư ký Ngô...hôm nay cô tăng ca đi, đem văn kiện xử lý hộ tôi một chút, cuối tháng sẽ tăng tiền thưởng cho cô"

Ngô Đồng đang chuẩn bị sẵn sàng cùng tiểu tình nhân trẻ tuổi đi ăn tối, đột nhiên nhận điện thoại Mạc Đại Linh, lòng Ngô Đồng lạnh ngắt.

Vẻ mặt đau khổ trả lời: "Được... Mạc tổng cô còn phân phó gì khác nữa không?"

"Có một chuyện muốn làm phiền cô, hôm nay đi làm tôi thấy cô cứ nhìn điện thoại, cô có hẹn đúng không!!"

"Mạc tổng... xin lỗi, giờ làm việc lại làm việc riêng", lòng lạnh càng lạnh, không phải là đang điều tra lỗi của cô chứ

"Không có việc gì, nhưng thật ra tôi cũng rất ngại, làm phiền cuộc hẹn hai người, bất quá báo cáo đó đích thực rất quan trọng tôi cần vào ngày mai, nên làm phiền cô"

"Không có...không có, đây là công việc của tôi"

"Tốt lắm, thư ký Ngô, thuận tiện hỏi một câu, lễ tình nhân cô có đặt nhà hàng không?

Nói đến cái này, Ngô Đồng sao không hiểu ra ý tứ, bi phẫn nói rõ địa chỉ nhà hàng mình đã đặt, tạm biệt bạn trai, trở lại công ty bắt đầu tăng ca, chí ít....còn chút tiền thưởng cuối tháng bù lại.

Kết thúc điện thoại, Mạc Đại Linh cười như hồ ly tinh, tràn đầy giảo hoạt, quay đầu với người bên cạnh nói:

"Đi thôi Vấn Vấn...chúng ta đi ăn"

Cũng may nhà hai người ngay khu trung tâm thành phố, cách nhà hàng không xa, nếu không phải quay về nhà láy xe đi. Vào nhà hàng nói với nhân viên vị trí, hai người bắt đầu thưởng thức bữa cơm dưới ngọn nến lung linh ngày lễ tình nhân.

Nhà hàng bố trí cũng rất có tâm ý, giữa bàn ăn là ngọn nên, giữa nhà hàng còn có tiếng đàn dương cầm du dương, Đường Vấn chống đầu, chằm chằm nhìn Mạc Đại Linh đối diện, nhưng là muốn đem Mạc Đại Linh khắc trong tâm trí.

Bị Đường Vấn không chút ý tứ nhìn, Mạc Đại Linh nhìn xung quang, chỉ thấy trong nhà hàng mỗi bàn đều là một đôi nam-nữ, chỉ có hai người là hai nữ-nữ cùng nhau, khóe môi Mạc Đại Linh câu dẫn cười cười, trên tay truyền đến cảm giác ấm áp cắt đứt, nguyên lai Đường Vấn cảm thấy Mạc Đại Linh có gì đó không đúng, nên nắm lấy tay trái Mạc Đại Linh, mười ngón tay đan chặt nhau..hiện rõ đôi nhẫn cùng sóng sánh bên nhau.

Nhìn người đối diện cười, Mạc Đại Linh trong lòng vui vẻ, chỉ cần có tên ngốc này bên cô là đủ rồi, không phải sao?

Hai người ăn cơm xong, Mạc Đại Linh nắm tay Đường Vấn đi dạo trên đường, lễ tình nhân ắt hẳn không thể thiếu hoa, nên dọc hai bên đường cũng bái đầy các giang hàng đủ loại hoa tươi, một đôi tình nhân khác cũng vừa đi qua, nữ nhân ôm khư khư bó hoa trong lòng đầy hạnh phúc.

Đường Vấn kéo Mạc Đại Linh đi qua những gian hàng, đột nhiên bị một bé con chặn lại.

"Chị xinh đẹp...mua một bó hoa tặng cho...chị xinh đẹp này nhe"

Cô bé cần trên tay bó hoa, bên trong cũng không tính là một bó hoa hoàn mỹ, chỉ có rải rác vài hoa hồng, nhìn cũng không đẹp bằng những hoa ở các gian hàng khác.

Đường Vấn ngồi chồm hổm xuống nhìn chằm chằm hoa, sau đó hướng mắt mong chờ nhìn Mạc Đại Linh, trong mắt tràn đầy khát khao, không biết như thế nào bộ dáng này lại làm Mạc Đại Linh nhớ đến Pháo Pháo, khẽ cười, Mạc Đại Linh lấy bóp ra trả tiền cho cô bé.

Nhu cầu được cấp, Đường Vấn thỏa mãn cười rạng rỡ, quay sang Mạc Đại Linh cười khúc khích.

"Vợ...tặng cho chị!"

Mạc Đại Linh bật cười, có có ai dùng tiền người khác mua rồi mang tặng ngược lại cho họ không, tuy lòng nghĩ như vậy, thế nhưng Mạc Đại Linh vẫn vui vẻ tiếp nhận, nghiêng người hôn nhẹ lên môi Đường Vấn nói:

"Cảm ơn...tôi rất thích"

Trên tay ôm bó hoa, Mạc Đại Linh dẫn Đường Vấn đi tới công viên giải trí tại thành phố G. Phủ kín khu công viên là những ánh đèn lấp lánh.

Cùng Đường Vấn đi đến cột vòng xoay tròn với rất nhiều đèn, hai người cùng lên ngồi một cái ghế....các ghế theo cột từ từ lên cao thật cao, phong cảnh bên dưới dần nhỏ bé hơn, chỉ có bầu trời đầy ánh sao càng ngày càng sáng, khi lên đến điểm cao nhất, Mạc Đại Linh hai mắt nhìn chằm chằm Đường Vấn, cúi người hôn lên môi Đường Vấn một lần nữa.

Cứ thế hai người chìm đắm trong cảm xúc ngọt ngào của bản thân đến không thể kềm chế.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.