Vợ Ngố Tổng Tài

Chương 10: Vị chanh




"Ngươi!!!!"

Vương Phùng lắc lắc đầu đứng lên. Vẻ tức giận hướng Đường Vấn nói:

"Tốt, rất tốt, ta còn nói làm sao ngươi dám thách đấu với ta, thì ra là đã có học qua, vừa rồi là ta bất cẩn, làm lại lần nữa, lần này ta sẽ không nhượng ngươi."

Lời nói của hắn tất cả chỉ là mượn cớ, điều này làm cho toàn bộ sinh viên ở đây đối với hắn thật sự chán ghét.

Cũng có người không khỏi lo lắng, vì nếu thật sự là huấn luyện viên bất cẩn, vậy khi hắn tập trung thì nữ sinh kia có thể thắng được dễ dàng vậy sao, thừa lúc có chút hỗn loạn không ai chú ý, một người len lén rời đi tìm giáo viên chủ nhiệm chủ trì công đạo.

Đối diện Vương Phùng đang tức giận, Đường Vấn không hề trả lời, chỉ là học hắn hành động khi nãy, một ngón tay hướng hắn ngoắt ngoắt, cái này càng chọc giận Vương Phùng, là nữ nhân này đang cười nhạo hắn sao, Vương Phùng lòng tự nghĩ.

Hắn xong thẳng về phía Đường Vấn, nắm đấm hướng mặt Đường Vấn đánh tới, Đường Vấn nghiêng người tránh ra, liền nhanh quay sang phía sau hắn, một cước tiến thẳng vào cái mông, đem Vương Phùng té nhào úp toàn thân về phía trước hướng các sinh viên.

"Wow... không cần hành lễ như vậy, chúng tôi không kham nỗi đâu!"

Lục Minh ban đầu còn lo lắng cho an nguy Đường Vấn, thấy Đường Vấn khí thế như vậy, nàng cũng không sợ gì mà không trêu chọc Vương Phùng. Nghe Lục Minh nói, tất cả sinh viên đều cười, làm bầu không khí căng thẳng liền trở nên thoải mái.

"Xảy ra chuyện gì, sao lại thế này?"

Chu Ninh và một nam sinh viên từ xa chạy tới, nhìn các sinh viên đều cùng nhau cười, huấn luyện viên thì té trên mặt đất nghi hoặc hỏi.

Lục Minh từ trong đội ngũ đi ra, tức giận nhìn Chu Ninh nói:

"Cô Chu, huấn luyện viên này không chỉ không cho chúng em mang bạn nữ kia đến phòng y tế, còn dùng lời lăng mạ tất cả nữ sinh, Đường Vấn chỉ là thấy bất bình nói vài câu, không nghĩ đến huấn luyện viên liền muốn cùng bạn ấy thách đấu, kết quả chính hắn bị đánh ngã. Cô Chu, chúng em cương quyết muốn đổi giáo viên, huấn luyện viên như vậy là không xứng đáng để dạy, các bạn nói đúng hay không?"

"Đúng, không sai, Cô Chu chúng em muốn đổi huấn luyện viên!!"

Tất cả sinh viên đều đồng thanh ý kiến, có thể thấy rõ Vương Phùng không vừa lòng mọi người.

"Cái này... Cô Chu, sự tình là không phải như thế! Tôi chỉ là...."

Vương Phùng từ trên mặt đất gấp gáp đứng lên hướng Chu Ninh giải thích, thế nhưng lập tức bị Chu Ninh cắt đứt.

"Được rồi thầy Vương, thầy không cần phải nói, sự tình này tôi sẽ phản ánh lên cấp trên trường, thầy đợi lãnh đạo trường xử lý! Bạn kia... theo tôi mang bạn học té xỉu lên phòng y tế, còn lại giải tán nghỉ ngơi."

Chu Ninh vừa chỉ Lục Minh vừa nói, nhờ nàng hỗ trợ khiêng nữ sinh, cùng đi về hướng phòng y tế, hoàn toàn không để ý đến Vương Phùng.

Tất cả sinh viên chứng kiến sực việc, kết quả tất cả đều vây xung quanh Đường Vấn, khen khợi sự dũng cảm của nàng, một bên Vương Phùng sắc mặt thảm hại, hắn nghĩ, có lẽ cuộc sống quân ngũ của hắn cũng là sắp kết thúc rồi.

"Bạn học, bạn thật lợi hại nhe! Bạn học bạn tên gì? Chúng ta làm quen đi."

"Bạn học, bạn học...."

Đường Vấn bị mọi người vây quanh hoan nghênh như anh hùng vừa chiến thắng trở về, hỏi đủ chuyện, làm nàng không biết phản ứng như thế nào, nàng có chút ngượng ngùng đẩy mọi người chung quanh ra, gấp gáp chạy nhanh trốn sau lưng Tạ Ôn Xa.

Nhìn Đường Vấn khôi phục dáng dấp trẻ con, Tạ Ôn Xa nở nụ cười, quay phía sau nhìn Đường Vấn, rồi hướng các bạn học nói:

"Các bạn, bạn tôi vừa nãy thật khẩn trương, hiện tại có thể để bạn ấy nghĩ ngơi một chút, đừng làm phiền được không?"

Tấc cả sinh viên nghe như thế cũng không còn hỏi nữa, không thể làm gì khác hơn là chịu đựnng sự tò mò, dần dần rời khỏi thao trường.

Đợi mọi người sau đó rời đi, Tạ Ôn Xa từ phía sau lôi Đường Vấn ra, sờ sờ đầu nàng:

"Vấn Vấn nói cho mình biết, vừa rồi cậu vì sao chống lại huấn luyện viên, hơn nữa còn muốn cùng hắn đánh nhau, không phải từng nói không muốn đánh nhau vì sẽ làm người khác đau sao?"

"Bởi vì.... hắn là người xấu, hắn khi dễ nữ sinh, còn nói chúng ta vô dụng, giáo viên trước đây của mình nói, nàng ghét nhất chính là bị loại người này khi dễ, nam nhân tự cho mình là đúng, cho nên mới nói với Vấn Vấn gặp phải loại người này không nên lưu tình, mặc dù nếu đánh nhau nữ nhân cũng không thể so với nam nhân!"

Từ lúc ban đầu có chút do dự đến cuối cùng vẫn là lòng đầy căm phẫn, Đường Vấn nói ra lý do còn mang theo chút tức giận chưa nguôi.

"Ah... Vấn Vấn làm không sai, người như hắn nên cho hắn một bài học để hắn biết mà tôn trọng phụ nữ."

Đồng tình gật đầu, Tạ Ôn Xa cũng bắt đầu từ Đường Vấn mà nhận thức ra, nữ sinh đối với nam sinh cần như thế nào để bình đẳng nhau, hai nữ nhân cùng thảo luận cùng trở về ký túc xá.

Bên kia Lục Minh cùng Chu Ninh mang nữ sinh té xỉu đến phòng y tế, từ thao trường đến phòng y tế đường đi tuy rằng không xa, nhưng hai người đều là nữ, sức lực không bao nhiêu vì thế đều cảm thấy cực kỳ khó khăn.

"Á..."

Chu Ninh không chú ý đến phía trước có cái hố, chân phải liền trượt, nàng vội vã ngồi xổm xuống nắm lấy mắt cá chân, mím môi biểu tình thống khổ.

"Cô Chu, không sao chứ?"

Chu Ninh đột nhiên buông tay, Lục Minh một mình cật lực đỡ nữ sinh té xỉu kia.

"Không sao, trật tí thôi, em đưa bạn ấy đến phòng y tế trước, tôi từ từ tới đó."

Có lẽ do đau giọng Chu Ninh có chút run rẩy.

Cau mày, Lục Minh có thể nhìn ra rõ ràng rất đau nhưng vẫn cố mà chịu đựng, không biết vì sao lại có chút đau lòng:

"Cô Chu, em đưa bạn ấy đến phòng y tế trước, cô đợi em một chút, em lập tức quay lại đỡ cô".

Không đợi Chu Ninh trả lời, Lục Minh liền nhanh chống mang nữ sinh đi đến phòng y tế.

"Bác sĩ... bác sĩ, chúng ta có người ngất xỉu, ông mau đến xem."

Sau khi chuyển hết gánh nặng sang bác sĩ, Lục Minh nhẹ nhõm, nán lại không lâu, liền quay lại tìm Chu Ninh.

Đến nơi lúc này, Chu Ninh vẫn còn duy trì trạng thái bất động ban đầu, Lục Minh bước đến, vỗ vỗ vào lưng nàng, có chút lo lắng hỏi:

"Cô Chu, cô thật không sao chứ?"

"Không sao... em giúp tôi đến phòng y tế thoa thuốc được không?"

Nghe thanh âm Chu Ninh nói với mình, Lục Minh đi đến bên cạnh đở nàng đứng lên, bởi vì một chân bị đau, còn một chân Chu Ninh đứng lên toàn bộ trọng lực cơ thể đều đổ dồn hết lên người Lục Minh.

Lục Minh nhìn Chu Ninh vẻ mặt có chút khó khăn, đầu nghĩ ra một ý, liền đi tới phía trước nàng ngồi xổm thấp lưng xuống, nói với Chu Ninh:

"Cô Chu, thôi lên lưng em cõng cô."

Chu Ninh ngạc nhiên nhìn hành động như lời vừa nói của Lục Minh, có chút động lòng, dù sao bản thân bị thương là do chính mình không cẩn thận, mắt cá chân động một chút liền đau đớn, thật sự đi đến phòng y tế không biết sẽ nặng hơn như thế nào, nhưng nhìn thấy Lục Minh thân hình nhỏ nhắn nàng lại có chút do dự:

"Em...được không? Không được cũng đừng cố quá sức."

"Lên đi, không việc gì, em biết cứ việc gì cũng không tốt hơn ngoài sức chịu đựng."

Lục Minh giả vờ xem như chuyện không khó khăn, quay sang Chu Ninh cười nói.

"Vậy được, cám ơn em."

Thở phào nhẹ nhõm, Chu Ninh nhẹ nhàng ghé trên lưng Lục Minh.

"Không cần, nên mà."

Chu Ninh thoạt nhìn vốn là người trưởng thành đầy đặn, nhưng khi đứng lên không khỏi ngạc nhiên, Lục Minh cảm thấy không hề khó khăn, hơn nữa trên người nàng lại tỏa ra một cổ hương chanh tươi mát, thập phần cảm thấy dễ chịu.

Để bầu không khí không quá nhàm chán, Lục Minh bắt đầu tìm kiếm chủ đề bắt chuyện:

"Cô Chu, trên người cô có hương thơm chanh thật dễ chịu, là cô dùng dầu gội hay nước hoa."

"Tô không dùng nước hoa, hơn nữa dầu gọi tôi dùng cũng không phải hương chanh."

Lục Minh: "....."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.