Chương 3: Lời Nhờ Vả Từ Người Chị Gái
Khả Di ngồi tựa vào đầu giường, hai tay ôm lấy chiếc gối áp vào lồng ngực, những giọt nước mắt chậm rãi rơi, tại sao cô lại rơi vào hoàn cảnh này chứ? Cô đã làm gì sai mà phải chịu quả báo như thế chứ? Nếu ngày đó cô quyết tâm không nhận lời thì bây giờ tình thế đã khác hay không? Khả Di bần thần nhớ lại quá khứ, vào ba tháng trước...
Trong một buổi tối mùa hạ, những cơn gió buổi tối mang theo sự khô ráo ùa vào bên trong một căn nhà rộng lớn hai tầng nằm ven thành phố, trong một căn phòng ăn khá rộng được trang trí theo nét cổ điển quý tộc thời xưa...
"Ba mẹ, con mới về.", Khả Di vừa thay dép đi trong nhà liền vào phòng ăn chào thưa ba mẹ.
"Con lên thay đồ đi rồi xuống ăn cơm luôn.", bà Thuý cười.
"Dạ rồi, ba mẹ đợi con chút xíu."
"À, ghé phòng gọi chị con nữa nhé."
"Dạ mẹ."
Nói rồi Khả Di về phòng thay đồ, lấy một chiếc thun cột cao mái tóc dài đen mượt sau đó qua căn phòng đối diện gõ cửa.
"Chị hai, xuống ăn cơm đi."
Nhưng đáp lại câu nói của Khả Di chỉ là sự im lặng, cô đưa tay gõ lại lần nữa nhưng lần này ngón tay của cô lại dừng ngay trên không trung vì đâu đó cô nghe thấy một tiếng khóc phát ra. Phải, không phải nơi khác mà phát ra từ chính căn phòng của chị cô.
"Chị hai, chị làm sao vậy?", nghe tiếng khóc phát ra, Khả Di càng thêm phần lo lắng
"Chị hai, chị hai, chị..."
Khả Di liên tục ngỏ cửa, đến lần gọi thứ ba thì chiếc cửa kia mới được mở ra, một cô gái với mái tóc vàng nâu thời thượng mặc một chiếc đầm ngắn bước ra, trên mặt vẫn còn dấu vết của những giọt nước mắt, đôi mắt thì đỏ hoe, sưng húp. Cô gái đi lướt qua Khả Di mà không nói một lời nào, Khả Di cũng chạy theo sau định hỏi chuyện gì đang xảy ra thì thấy bà Thuý đã đứng ngay cầu thang đợi hai chị em, cô biết ý đành im lặng, đợi sau khi ăn cơm xong rồi hẵng hỏi chuyện.
"Hai đứa ăn cơm đi.", ông Hải nhìn hai cô con gái bé bỏng.
"Mời ba mời mẹ, mời chị hai ăn tối.", Khả Di gắp một miếng thịt chiên ưa thích vào chén của mình.
"Tú Di, ba có chuyện muốn nói với con.", ông Hải dừng đũa, để chén xuống bàn, vẻ mặt nghiêm túc nhìn cô gái tóc vàng nâu thời thượng đối diện.
"Ba nói đi.", Tú Di dừng đũa, chẳng lẽ có chuyện gì sao?
"Ba đã từng nói với con rồi có phải không? Ngày xưa ông nội con mang ơn ông Chủ tịch tập đoàn PYK và đã hứa sẽ kết duyên cho con và đứa cháu trai duy nhất của ông ấy, bây giờ người ta đã nhắc đến chuyện cưới hỏi, con hiểu ý ba chứ?", ông Hải mệt mỏi, ông biết thời đại này mà còn ép cưới hỏi là chuyện cổ hữu nhưng trước khi mất cha ông đã dặn dò, phận làm con không thể không nghe, hơn nữa nhà bên kia đã ngỏ lời, không thể khước từ.
"Ba à, con...", Tú Di bối rối.
"Ba biết ép con là không nên vì dù sao hạnh phúc cả đời của con phải do con lựa chọn, nhưng mà lời hứa không thể không thực hiện."
"Ba, con...con có chuyện muốn nói.", Giọng Tú Di như nấc lên.
"Con nói đi."
"Con, con xin lỗi, con đã mang thai, con không thể tiếp nhận cuộc hôn nhân này.", Tú Di cúi gầm mặt xuống.
"Cái gì?"
Ông Hải như khôn tin vào những gì mình nghe thấy liền đứng bật dậy, hỏi cô con gái cho rõ ràng thêm một lần nữa.
"Con nói cái gì?"
"Ba, sự thật là con đã mang thai, con không thể kết hôn được."
Ông Hải nghe được sự thật ấy liền ngã ngồi xuống ghế, con gái ngoan của ông, ông đem tất cả tâm huyết nuôi lớn, dạy dỗ nó mà bây giờ nó lại bại hoại thế này đây. Một đứa con gái chưa chồng đã có thai thì thể diện còn biết để ở đâu, rồi ông phải ăn nói làm sao với người nhà bên kia đây?
"Con nghĩ sao mà làm như vậy? Hả? Con có biết hôn sự này không thành thì Nhất Phát phải làm thế nào?", ông Hải tức giận đưa tay đập mạnh xuống bàn một phát rồi lớn giọng.
"Ông đừng tức giận, bình tĩnh lại đi, tôi đỡ ông lên lầu nghỉ ngơi, ông bệnh tim đấy đừng quá xúc động."
Bà Thuý ra hiệu với Khả Di xem chừng Tú Di rồi đỡ ông Hải lên phòng. Khả Di đưa tay ôm lấy chị của mình mà an ủi.
"Chị đừng khóc nữa, đang mang thai sẽ ảnh hưởng đến đứa bé đó."
"Di ơi chị phải làm sao đây? Nếu hôn sự này không thành nhất định Nhất Phát sẽ xảy ra vấn đề, ba cũng sẽ không tha thứ cho chị.", Tú Di càng khóc to hơn.
"Chị bình tĩnh lại đi, bình tĩnh mới có thể nghĩ ra cách được."
"Hay chị phá thai? Chị phá thai mới có thể kết hôn được."
"Không được, làm như vậy thất đức lắm, hơn nữa đứa bé không có tội, không thể bỏ nó, nó là máu mủ của chị mà.", Khả Di nhanh chóng can ngăn.
"Chứ em bắt chị phải thế nào đây? Hả Di?", Tú Di tựa vào lòng của Khả Di mà khóc ngất lên.
"Chị à, bình tĩnh..."
Khả Di đau lòng ôm lấy chị mình, nước mắt cũng không thể kìm lại mà tuôn rơi, hai tay xoa xoa tấm lưng trắng lập lò sau lớp áo mỏng màu đỏ mà Tú Di đang mặt. Tú Di ngước mắt lên nhìn cô em gái, khuôn mặt này....
"Di, chị đã có cách.", Tú Di nghĩ ra một ý kiến, có thể em gái cô sẽ không chấp nhận nhưng ngoài cách này, thật sự là đã hết đường rồi.
"Cách gì vậy?", Khả Di vui mừng.
"Em, Di, em sẽ thay chị kết hôn với cháu trai của ông Chủ tịch."
"Tú Di, chị nói gì vậy? Bắt em kết hôn ư?", Khả Di thu tay lại, cô đang nghe điều gì thế này, sao chị cô có thể...
"Chị xin em, khuôn mặt của em và chị cũng không khác nhau lắm, chỉ nhìn kĩ mới có thể phát hiện ra, em có thể thay thế chị mà...", Tú Di năn nỉ.
"Chị, chị biết em đang quen Phúc Nguyên mà, hơn nữa còn 2 tháng nữa em sẽ tốt nghiệp, còn biết bao dự định em vẫn chưa thực hiện, sao chị lại bắt em kết hôn chứ?"
"Chị biết làm vậy em sẽ rất khó xử, nhưng mà em có thể vì chị, không, vì gia đình mình mà có thể chấp nhận được không? Em biết đấy, nếu cuộc kết hôn này thất bại tập đoàn nhà mình sẽ ra sao đây? Em không muốn nhìn nó sụp đổ mà đúng không?", Tú Di đánh vào tâm lí của Khả Di, phải, gia đình là điểm yếu của cô em gái mình, nếu dựa vào điểm này mà nói, nhất định Khả Di sẽ nhận lời.
"Chị lên phòng nghỉ ngơi đi.", Khả Di đứng lên định lên lầu.
"Di, em có thể suy nghĩ lại được không? Chị xin em mà, hãy giúp đỡ chị đi, có được không?", Tú Di nắm chặt lấy tay cô em gái mình mà van xin, nước mắt rơi ngày càng nhiều hơn.
"Em cần suy nghĩ.", Khả Di buông lời lạnh nhạt rồi đi lên lầu, một ánh nhìn cũng không dành cho cô chị gái.
"Được, được, chị đợi kết quả từ em.", Tú Di như có cơ hội mà hé miệng cười.
Khả Di đi từng bước nặng trĩu lên lầu, tại sao chị cô lại có thể đối xử với cô như vậy chứ? Chỉ dựa vào khuôn mặt của hai chị em khá giống nhau lại có thể đưa cô ra làm người thay thế sao? Tú Di thừa biết cô đang yêu Phúc Nguyên làm sao có thể kết hôn chứ? Hơn nữa cô vẫn chưa tốt nghiệp đại học, còn bao nhiêu dự định chưa thực hiện, cô không thể để cuộc hôn nhân cản trở bản thân, chị hai, em xin lỗi, em không thể giúp được chị. Đang mãi suy nghĩ về vấn đề Tú Di đề ngập mà Khả Di bước hụt một bậc thang, cú vấp chân khiến cô quay trở lại với thực tại, đâu đó một đoạn đối thoại vang lên lọt vào tai của Khả Di.
"Ông nghỉ ngơi đi.", cánh cửa phòng ngủ của ba mẹ cô không đóng kín khiến cuộc nói chuyện của họ vang ra bên ngoài. Bà Thuý đỡ ông Hải nằm xuống giường, đắp chăn cho ông rồi ngồi xuống bên cạnh giường.
"Làm sao tôi có thể nghỉ ngơi chứ? Bà biết đấy cuộc hôn nhân này quan trọng như thế nào mà, từ lúc ba còn sống vẫn luôn nhắc nhở phải thực hiện, hơn nữa Nhất Phát đang cần một số vốn lớn để đầu tư, chỉ có PYK mới có thể giúp đỡ.", ông Hải giọng mệt mỏi kèm theo sự bất lực, quả nhiên cú sốc của Tú Di gây ra cho ông không hề nhỏ.
"Vậy thì ông muốn sao đây? Tú Di đã mang thai không thể kết hôn, nếu có cưới đi chăng nữa nếu bị phát hiện thì con bé chắc chắn sẽ chết, ông không muốn con gái mình xảy ra bất trắc gì mà đúng không?"
"Nếu bảo vệ Tú Di thì Nhất Phát sẽ đứng trước nguy cơ sụp đổ, dự án đó tôi đã bỏ ra không ít tiền bạc và công sức, nếu không thành công thì món nợ chắc chắn sẽ rất lớn.", ông Hải đưa tay day day hai bên thái dương, ông thật sự rất đau đầu, không biết làm sao cho phải.
Khả Di ở ngoài ngồi thụp xuống bậc cầu thang, sự việc lớn đến thế này sao? Nếu kết hôn người chịu sỉ nhục và đau khổ là chị gái cô, nếu không kết hôn thì Nhất Phát sẽ sụp đổ, hai đường đều có người phải hi sinh. Trong lúc nhất thời Khả Di lại nhớ đến câu nói lúc nãy của Tú Di:
"Em, Di, em sẽ thay chị kết hôn với cháu trai của ông Chủ tịch."
"Chị xin em, khuôn mặt của em và chị cũng không khác nhau lắm, chỉ nhìn kĩ mới có thể phát hiện ra, em có thể thay thế chị mà..."
Phải, chị cô nói không sai, quả thật dù không phải sinh đôi và tuổi cách không xa mấy, chỉ có 3 tuổi nhưng thật sự khuôn mặt của hai người rất giống nhau, có nhiều lần còn có sự nhầm lẫn giữa hai người, vậy việc cô đóng giả chị gái kết hôn không phải vấn đề lớn. Hơn nữa lúc nãy ba cô cũng đã nói, cả chị cô và cháu trai của ông Chủ tịch chưa từng gặp mặt, việc bại lộ cũng không có gì to tát. Vậy.... Khả Di hoang mang, hai tay đan chặt vào nhau, đôi mắt vô hồn nhìn vào cánh cửa không khép kín kia, hình ảnh ba cô mệt mỏi và kiệt quệ nằm trên giường, bên cạnh là gương mặt đầy lo lắng của mẹ cô, người dưới nhà cũng là chị của cô, cô cũng không thể để chị mình xảy ra chuyện gì. Nhưng mà...Phúc Nguyên, người cô yêu phải làm sao? Cô yêu anh, hai người đã bên nhau 3 năm không phải nói dứt là dứt, giữa gia đình và hạnh phúc của bản thân, cô phải chọn lựa ra sao đây?
"Ông à, ông sao thế?", giọng bà Thuý hốt hoảng.
"Thuốc... thuốc...", giọng ông Hải lắp bắp.
Bà Thuý vội chạy đi mở ngăn kéo, lấy hủ thuốc rồi giúp ông Hải uống vào kiềm lại cơn lên tim. Hình ảnh ông kiệt quệ thu vào tầm mắt của Khả Di, có phải ông trời cũng bắt cô quyết định như thế không? Nếu như trong lúc cô phân vân mà ông trời đã khiến ba cô trở nên như vậy thì tất cả là do ý trời, cô có trốn thế nào cũng không được. Phải, đối với cô gia đình quan trọng, cô không thể để người nhà mình xảy ra chuyện gì được. Khả Di hít một hơi sâu, đi đến cánh cửa ấy, đưa tay gõ nhẹ...
"Khả Di à, con vào đi.", bà Thuý quay đầu.
"Con có chuyện muốn nói.", Khả Di nắm chặt lấy hai bàn tay mình như để giữ bình tĩnh.
"Có chuyện gì?", ông Hải nhìn cô con gái trước mặt, biểu hiện này...
"Con...con đã suy nghĩ kĩ rồi, con sẽ thay chị kết hôn với cháu trai ông Chủ tịch.", một giọt nước mắt nhẹ rơi trên gương mặt trắng nõn. Có thể thấy để đi đến quyết định này cô đã phải suy nghĩ và đấu tranh như thế nào rồi.
"Con nói gì?", bà Thuý giật mình.
"Con sẽ thay chị kết hôn, Nhất Phát sẽ không có vấn đề gì.", Khả Di đau lòng nhắc lại một lần nữa.
"Con quyết định như vậy sao? Di à...", ông Hải cũng đau lòng không kém.
"Ba cũng thấy con và chị giống nhau, việc giả chị không thành vấn đề, hơn nữa ba cũng nói cả chị và cháu ông Chủ tịch chưa gặp mặt lần nào cũng là một thuận lợi của con."
"Nhưng con và Phúc Nguyên...", bà Thuý lên tiếng.
"Con sẽ nói chuyện với anh ấy, ba mẹ và chị quan trọng với con hơn.", Khả Di đắng lòng, ba mẹ không thể biết cô yêu Phúc Nguyên nhiều như thế nào đâu, việc chấm dứt với anh đối với cô cũng không khác gì mất đi một phần quan trọng trong đời mình.
"Di, cảm ơn con, ba cảm ơn con rất nhiều.", ông Hải xúc động, con gái ông đã hi sinh cho ông nhiều như thế ư? Phận làm cha mẹ không giúp gì cho con mà để con cái vì mình mà đau khổ, thật không thể nói như thế nào nữa.
"Ba mẹ nghỉ ngơi, con về phòng."
Khả Di nói rồi quay lưng đi, có lẽ vì đang mãi suy nghĩ về Phúc Nguyên mà không chú ý đến cuộc đối thoại của ba mẹ cô phía sau...
"Chúng ta làm như vậy là đúng hay sai hả ông?", bà Thuý khóc.
"Chúng ta làm vậy là đúng, con bé cưới được cháu ông Chủ tịch nó sẽ được sống sung sướng, hơn nữa có thể cứu được Nhất Phát, vẹn cả đôi đường.", ông Hải nắm lấy tay bà Thuý.
Phải, có một điều Khả Di không biết, cuộc đối thoại của cô và Tú Di kể cả ý kiến thay chị bằng em để kết hôn đều được ba mẹ cô nghe thấy, lúc nãy cũng chính họ đã đóng giả một màn kịch để Khả Di có thể nhận lời giúp đỡ. Họ biết họ sai khi đã lừa cô, bắt cô bỏ đi hạnh phúc của bản thân mà chấp nhận kết hôn nhưng ngoài cách đó, họ đã hết đường rồi. Khả Di, ba mẹ xin lỗi con, tin ba mẹ, cứoi được cháu của Chủ tịch, con sẽ được sống sung sướng và hạnh phúc, ba mẹ chỉ muốn tốt cho con thôi, hãy tha thứ cho ba mẹ...
Nhưng họ không ngờ rằng sự ích kỉ của họ và suy nghĩ cô cưới được người giàu có sẽ sung sướng và hạnh phúc đã khiến cuộc sống của Khả Di rơi vào bế tắc, những chuỗi ngày tiếp theo quả thật là khoảng thời gian khó khăn đối với cô, làm sao họ có thể hiểu sự đau khổ mà cô phải trải qua mà không hề hạnh phúc như họ đã nghĩ?....