Chương 13: Làm Khó
Sau một lúc, Ân Vương Hoàng và Khả Di mới lưu luyến rời nhau ra, cảnh tượng đỏ mặt lúc nãy khiến cho hai mẹ con Minh Châu tức sôi máu. Sao lại thế này? Hai bọn họ đang làm gì thế kia? Như thế chẳng khác nào thừa nhận trước mặt ông là lời nói của hai mẹ con họ hoàn toàn là bịa đặt? Thôi rồi, lần này không những không lật mặt được mà còn chuốc hoạ vào thân.
"Hai người còn gì để nói không?", ông Tần đưa một tia mắt sắc lạnh nhìn hai mẹ con Minh Châu.
"Dạ thưa ông...", Minh Châu méo mặt, không nói nên lời.
"Ba à, chắc con con nó nghe nhầm, nó cũng có lòng tốt không muốn ba bị lừa thôi. Nếu đây chỉ là sự hiểu lầm thì con mong ba, dì mong hai đứa bỏ qua cho những lời nói lúc nãy của Minh Châu được không?", bà Lý thấy Minh Châu khó xử liền lên tiếng giùm cho con gái. Bà sợ nó mà mất hình tượng như thế sau này chắc chắn sẽ khó sống trong căn nhà này.
"Mẹ, con...", Minh Châu tỏ vẻ không vừa lòng, quả thật chuyện này mình không sai, tại vì hai bọn họ cố tình diễn cho ông thấy thôi mà? Tại sao mẹ lại nhận lỗi thế này? Minh Châu tức như lửa đốt mà cũng không dám hành động lỗ mãng.
"Con sai rồi còn biện minh gì nữa? Mau xin lỗi ông và hai anh chị đi!", bà Lý siết chặt tay Minh Châu như ngầm ra ý bảo cô con gái nên giữ mình, nếu sơ suất là không xong đâu.
"Con xin lỗi ông, xin lỗi hai anh chị, mong mọi người tha lỗi cho con.", Minh Châu đành ngậm trái đắng, uất ức mà hạ mình xin lỗi. Nhưng một bàn tay nằm dưới gầm bàn đang đặt lên đùi trái của cô ta đang siết chặt lại, có lẽ cô ta ghét lắm, thù lắm Khả Di và Ân Vương Hoàng đã làm cô ta mất mặt trước mặt ông Tần.
Nãy giờ Khả Di ngồi im không hé một lời, có lẽ vì cô còn bất ngờ với hành động lúc nãy của Ân Vương Hoàng và cũng một phần muốn xem hai mẹ con kia đang cố gắng giải thích như thế nào về những lời cáo buộc kia? Sau khi nghe hai mẹ con bà Lý nhận lỗi, cô mới thở phào nhẹ nhõm, cô sợ lắm, cô sợ chuyện anh và cô dối mọi người và thân phận thật sự của cô bị bại lộ thì không biết phải quyết như thế nào? Cũng may là mọi chuyện đều êm đẹp trở lại, chắc cô phải cảm ơn ông trời vì đã giúp cô vượt qua nạn này mới được.
"Không sao đâu dì, chắc em nó hiểu lầm chút xíu thôi, chúng con không để bụng đâu ạ.", Khả Di lên tiếng chấp nhận lời xin lỗi từ hai mẹ con bà Lý.
"Được rồi, mọi chuyện coi như giải quyết xong? Còn muốn tố cáo hay vạch trần gì nữa không?", ông Tần buông lời mỉa mai và nhìn về phía Minh Châu. Khi cô cháu gái trời đánh của ông khẽ lắc đầu ông mới nói tiếp: "Vậy thì tiếp tục ăn cơm, đừng gây chuyện nữa."
Bữa cơm kết thúc, ai đều về phòng người nấy. Khả Di nhẹ nhàng đi sau Ân Vương Hoàng, sau khi hai người vừa bước vào phòng thì anh liền ra lệnh cho cô:
"Đóng kín cửa rồi lại đây, tôi cần nói chuyện với cô.", Ân Vương Hoàng nói xong thì ngồi xuống ghế sofa trong phòng, chân trái vắt lên chân phải, ánh mắt nhìn chằm chằm vào cô gái đối diện.
Khả Di vâng lời đóng kín cửa, sau đó lặng lẽ đi đến đối diện anh, giọng nhỏ nhẹ:
"Có việc gì sao?", Khả Di thầm nghĩ, có khi nào anh trách cô về việc lúc nãy không? Hay là kêu cô đừng suy nghĩ về nụ hôn đó? Không cần anh dặn thì cô cũng biết mà! Mặc dù mang danh vợ chồng, mặc dù cô rung động trước anh nhưng cô biết, anh sẽ mãi mãi không để ý đến cô nên cô cũng không dám suy tưởng bất cứ điều gì.
"Lúc nãy Minh Châu đã nói ra điều gì cô cũng biết. Nó đã biết mối quan hệ thật sự giữa chúng ta, mặc dù hôm nay nó không có chứng cớ để làm lớn chuyện nhưng với tính cách của hai mẹ con nhà nó, chắc chắn sẽ lại tìm tiếp chứng cứ để vạch trần. Cho nên từ đây đến cuối tuần, trước mắt tôi và cô sẽ ngủ chung, không vấn đề gì chứ?", Ân Vương Hoàng nhìn Khả Di, đáng lẽ sau khi giải quyết chuyện lúc nãy, anh vẫn có thể dựa vào lý do lúc nãy đưa ra với ông Tần mà ngủ riêng, nói thẳng ra không sợ sự tố cáo của mẹ con bà Lý nhưng anh vẫn quyết định nói sẽ ngủ chung cùng cô? Anh thì không sao, nhưng anh lại lo mẹ con họ lại làm khó Khả Di? Nếu anh ở nhà thì không nói, nhưng lúc cô chỉ có một mình thì người như cô có thể đấu lại bọn họ hay không? Mà khoan, anh đang lo lắng cho cô sao? Lo cho cô sẽ không sống yên, lo cho cô bị họ làm khó sao? Không, không thể nào, chắc tại vì anh để tâm đến sức khoẻ của ông sẽ như thế nào nếu bị bại lộ thôi, chắc chắn là như vậy.
"Không thành vấn đề, để em đi sắp xếp lại giường.", Khả Di cũng không dám hỏi thêm nhiều, anh nói vậy thì là vậy đi. Khả Di gật đầu rồi đi lấy mền, gối bấy lâu anh nằm trên sofa để lại trên giường, cũng không quên phân cách giữa hai phần giường vì cô biết, anh không hề muốn nằm chung với cô.
Sáng hôm sau...
Hôm nay Ân Vương Hoàng đi làm sớm, sẵn tiện ông Tần có hẹn với mấy ông bạn già uống trà nên anh đưa ông đi luôn một thể. Bây giờ nhà vắng tanh, chỉ còn Khả Di và hai mẹ con bà Lý.
"Cô Khả Di, để tôi làm cho ạ, cô cứ đi dạo hay đọc tạp chí đi.", người làm đi vô bếp thấy Khả Di đang đứng nấu nướng nên liền khuyên ngăn, để ông chủ cậu chủ biết, chắc chắn họ sẽ bị trách mắng mất.
"Không sao, là chủ ý của tôi mà, nếu ông có trách tôi sẽ chịu trách nhiệm cô đừng lo. Hơn nữa này là món ông rất thích, tôi cũng muốn học thử cách làm xem sao.", Khả Di nở nụ cười nhẹ, tay thì vẫn đang thái hành lá.
"Không cần phải lo lắng đâu, người ta muốn nấu ăn lấy lòng thì cản làm gì. Cũng đã nói sẽ chịu trách nhiệm thì cứ để nấu, cô đi lo việc của mình đi.", bà Lý đi vào phòng bếp, nghe thấy cuộc nói chuyện giữa Khả Di và người làm liền lên tiếng mỉa mai.
Người làm gật đầu vâng dạ rồi rời đi, trong phòng bếp chỉ còn bà ta với Khả Di.
"Đúng là, tưởng có gì khác biệt ai dè cũng chỉ là loại người đó, dùng cách hèn mọn này lấy lòng để được một chân vào gia sản à? Thật nực cười và ngu ngốc.", bà Lý tiếp tục nói lời khó nghe, người ngốc cũng biết mà ta đang xỉa xói Khả Di.
Ngược lại với bà Lý, Khả Di lại không mấy quan tâm, cứ chú tâm vào công việc của mình. Bà ta thấy Khả Di im lặng nghĩ là khinh thường bà ta, bà ta càng tức hơn nữa nhưng ráng kiềm lại, đi đến kế bên cô.
"Thái cũng được lắm, ba rất thích ăn hành thái nguyễn như vậy, vừa ăn rồi.", bà Lý đưa tay nắm lấy một nắm hành, buông lơi vài câu rồi bỏ xuống lại trên thớt, nhưng không biết vô tình hay cố ý, bà ta lại để rơi chúng trên sàn nhà.
Khả Di nãy giờ cố gắng im lặng để tránh phiền phức nhưng với hành động này của bà ta cô thiệt không chịu được. Cô cúi người xuống nhặt lại số hành bị rơi, không để ý đến người phụ nữ kia đang âm mưu chuyện gì. Bà ta thấy thế như thấy được cơ hội, cứ để cho Khả Di nhặt lấy rồi vòng qua phía sau lưng cô, vờ như trượt chân mà ngã nhào vô người cô. Khả Di đang khom người nhặt nên đâu có phòng bị, bị bà ta chơi như thế liền ngã ra đất, bắp tay va đập mạnh vào tay nắm cửa tủ ngay dưới bồn rửa chén.
"Aaa", Khả Di la lên. Cú ngã lúc nãy đã làm tay đập thẳng vào tay nắm cánh cửa gỗ nhỏ ở dưới, có lẽ đau quá nên cô không thể không la lên.
Người làm ở ngoài nghe thấy tiếng la ấy liền chạy vào xem có chuyện gì xảy ra. Một cảnh tượng ngay trước mắt họ với những với số hành lá rơi đầy trên sàn, Khả Di thì ngã ra phía sau, cánh tay đập thẳng vào cửa tủ, còn bà Lý thì đang nhẹ nhàng đứng lên như chưa có chuyện gì xảy ra. Cô người làm vội chạy đến đỡ Khả Di đứng dậy, sắc mặt khá lo lắng.
"Cô Khả Di, cô không sao chứ? Cánh tay cô bầm rồi này."
Nhờ lời nói của cô người làm Khả Di mới dời tầm mắt sang cánh tay bên trái, một vết bầm tím rõ lớn đang hiện diện trên ấy, nhìn thôi đã thấy đau rồi huống chi là chạm vào. Vốn tay nắm cửa kia làm bằng gỗ lại có hình tròn chỉ cần va chạm nhẹ thôi đã đau rồi còn đằng này, cánh tay cô đập thẳng vào, không bầm tím như thế này mới lạ.
"Đau quá.", Khả Di mở lời sau nãy giờ im lặng.
"Có sao không Khả Di? Dì xin lỗi, dép đi trong nhà của dì trơn quá nên dì đứng không vững mới ngã vào con. Dì xin lỗi con nhé.", bà Lý mặt dày giả vờ ngây thơ vô tội, còn làm bộ hỏi thăm Khả Di.
Khả Di biết chứ, biết thừa bà Lý cay chuyện tối hôm qua nên mới đối xử với cô như thế này nhưng lại không có chứng cứ, làm sao mà vạch trần bà ta? Hơn nữa dù sao bà ta cũng là mẹ kế của Ân Vương Hoàng, cũng là người trong nhà, không thể làm lớn chuyện vậy thì sẽ không hay. Vì suy nghĩ thế mà Khả Di bấm bụng cho qua, chỉ nói một câu nhẹ tênh, như muốn nhắc khéo bà Lý:
"Không sao đâu dì, lần sau dì nhớ đi đứng cẩn thận đừng ngã như chụp ếch vậy là được."
Khả Di nói rồi bỏ đi lên lầu để lại bà Lý mặt đỏ tía tai đứng sau lưng. Chỉ là một đứa con nít ranh mà dám nói bà ta như vậy ư? Lần này chỉ là đùa vui thôi, chưa đi vào kịch tính đâu, hãy đợi đấy Khả Di, dám làm Minh Châu mất mặt trước mặt ông thì bà đây sẽ trả đủ, làm cho cô phải cuốn gói ra khỏi căn nhà này.
Ai cũng có giới hạn riêng, Khả Di cũng thế. Cô không muốn làm lớn chuyện, cô sợ gặp lại mặt bà ta cô sẽ lớn tiếng nói ba ta một trận cho thật đã nhưng cô đã không làm thế. Từ lúc đó đến giờ cô chỉ ở trên phòng, không đi đâu cả. Với lại tay cô đau như thế làm sao mà làm được gì nữa chứ? Khả Di đưa mắt nhìn qua vết bầm trên cánh tay, cô khẽ chạm nhẹ nhưng rồi cơn đau buốt kéo đến, cô nhăn mặt khó chịu. Thôi rồi, kiểu này cỡ 2-3 ngày nữa mới lành, thật là khó chịu mà. Đang mãi xoa xoa vết thương thì đột nhiên cánh cửa phòng lại mở, một người đàn ông bước vào. Khả Di giật mình, vội kéo tay áo xuống che đi vết bầm, mặt nén cơn đau nhức mà cười rõ tươi với người vừa vào phòng.
"Anh về rồi à?", Khả Di đi đến giúp Ân Vương Hoàng đỡ lấy chiếc cặp làm việc.
"Sao lại ở trên này? Bình thường thấy cô ở dưới chờ sẵn mà?", từ lúc Ân Vương Hoàng về đã không thấy cô, anh đi vô bếp cũng không thấy liền nghĩ đến phòng ngủ. Anh đang đi tìm cô sao? Anh thấy thiếu vắng khi bình thường về nhà đã có người đứng chờ sẵn sao?
"Em lên lấy đồ ấy mà, bây giờ xuống này.", Khả Di nói dối.
Ân Vương Hoàng cởi áo vest ngoài vắt lên thành ghế, cởi bung nút trên cùng chiếc áo sơmi rồi xắn tay áo lên, đưa bàn tay to nắm lấy tay Khả Di kéo đi. Dường như lực tay anh khá mạnh nên vô tình lan truyền đến vết thương trên bắp tay. Khả Di như gặp lại cơn đau lúc nãy, bất giác giật khỏi tay anh, mặt nhăn nhó.
"Sao vậy?", anh quay lại nhìn cô? Tại sao cô lại có thái độ này? Chẳng lẽ tại vì...?
"À không, em sợ tay em đang tìm đồ dơ, anh nắm sẽ dơ theo ấy mà.", Khả Di cố che giấu không muốn cho Vương Hoàng biết về vết thương của mình.
"Được, vậy tôi đi xuống trước, cô rửa tay rồi xuống sau."
Ân Vương Hoàng đóng cửa phòng lại, đi xuống trước? Tại sao cô lại như vậy? Tại sao không nói cho anh biết rằng cô đang bị thương? Chẳng lẽ cô muốn tự giải quyết hay sao? Lúc nãy anh mở cửa đi vào, đập vào mắt anh là một thân hình nhỏ bé với bắp tay trắng nõn đang hằn lên một vết bầm tím tròn rõ to kia, vẻ mặt nhăn nhó vì đau của cô làm anh sốt ruột. Mới một ngày thôi, một ngày anh không có ở nhà tại sao cô lại bị như vậy? Chắc chắn hai mẹ con kia là người gây ra vết thương đó cho Khả Di. Chắc hẳn phải quá đáng lắm cánh tay cô mới thế kia? Tại sao cô không chống trả, hay đơn giản là nói với anh để anh giúp cô phân xử trắng đen? Tại sao luôn cố chịu một mình chứ Khả Di? Cô không tin tưởng vào anh, không thể coi anh là điểm tựa sao? Ân Vương Hoàng vừa đi vừa suy nghĩ, đôi tay siết chặt thành nắm đấm và anh cũng không hề hay biết rằng từ khi nào, anh lại lo lắng quan tâm cho cô đến vậy...