Chương 90: Về nhà
Hạ Điềm khóc đến sưng húp cả mắt, bất giác nghe được thanh âm của cô, con gái đang ngủ say cũng bị giật mình tỉnh giấc.
Y Y mở đôi mắt to tròn trong sáng của mình nhìn trần nhà, sau đó chợt òa khóc khiến Hạ Điềm bình tĩnh lại đôi chút.
Cô đi đến bên cạnh con gái, đưa tay vỗ nhẹ vào lưng con, vội vàng lau nước mắt mà dỗ dành:
“Y Y ngoan, đừng khóc, mẹ ở đây. Không sao đâu, ngoan…”
Âm thanh của cô nghèn nghẹn, nhìn con gái nhỏ còn chưa biết gì ôm lấy tay cô rồi đột nhiên cười ngây ngô, cô chỉ muốn gục xuống giường khóc thêm một trận.
Nhưng mà như vậy có thể giải quyết được gì không? Câu trả lời là không. Vô ích.
Cô phải chuẩn bị cho tốt những thứ của mình, sau đó… phải thông báo cho gia đình biết việc này.
Thời điểm Hạ Điềm gọi điện thoại giải thích với cả nhà, Hạ Mạc cũng ở bên cạnh và nghe được, thằng bé tức giận đến mức chửi tục, ném luôn đồ bấm ti vi xuống sàn:
[Con mẹ nó! Thằng đàn ông tồi! Chị về đây, em nuôi chị và cháu! Không cần mấy tên khốn nhà giàu vô tình vô nghĩa đó!]
Mẹ Hạ thì bình tĩnh hơn nhiều, mấy vụ cãi vã, thậm chí từng có ý định ly hôn này, hiếm có ai mà chưa từng một lần như vậy. Là người từng trải, mẹ Hạ phân tích:
[Mẹ vẫn cảm thấy có gì đó không đúng, sao Y Y lại không phải con gái của cậu ta được chứ? Dù sao đi nữa mẹ cũng tin con. Con mang đồ về nhà trước, để mẹ suy nghĩ thêm về vấn đề này. Không sao cả, việc ly hôn… hai đứa đừng vội.]
“Mẹ… không phải con vội vàng, mà nhìn dáng vẻ của Lạc Thần, anh ấy căn bản không muốn nghe con giải thích. Con cũng giải thích không được chuyện này rốt cuộc là sao. Lát nữa con sẽ về nhà ngay, đồ đạc thì tạm thời để ở chỗ anh ta...”
Hạ Điềm thở dài một hơi, thông báo với gia đình xong lại gọi cho bạn tốt nói sơ qua. Tô Ngữ tỏ ý sẽ lập tức đến đón cô.
“Cảm ơn cậu, Tô Ngữ…”
[Nói gì vậy chứ? Mặc dù chưa rõ đầu đuôi thế nào, nhưng tớ tin cậu!]
Mẹ tin con.
Tớ tin cậu.
"Anh tin em."
Đó là ba chữ mà Hạ Điềm muốn nghe nhất từ Lạc Thần, nhưng anh không nói như vậy, anh không đủ tin tưởng cô.
Người ngoài cuộc luôn là những người tỉnh táo nhất, Hạ Điềm hiểu rõ, chỉ là không tránh khỏi thất vọng mà thôi.
Cô gom một chút thứ cần thiết nhét vào va ly, sau đó ôm con nhỏ lên, một tay kéo va ly một tay bế con ra ngoài.
Lúc cô ra khỏi phòng, Lạc Thần không còn ở nơi đó nữa. Ánh đèn mềm mại len lỏi trong từng ngóc ngách, mùi thơm của bữa tối cô vừa nấu vẫn đang còn vương vấn. Nếu là mọi ngày, khung cảnh này sẽ rất ấm áp, đổi lại bây giờ thì… lạnh lẽo đến chạnh lòng.
Cô nghiêng đầu nhìn cửa phòng ngủ của Lạc Thần, hy vọng mọi thứ vừa diễn ra chỉ là một giấc mơ vội qua, nhưng cô biết, sẽ không đâu.
Cô không nên tiếp tục mong chờ.
Lạc Y Y i i a a, dùng bàn tay bé xinh của mình sờ sờ lên cổ cô, tựa như cảm giác được cô không vui mà ra sức an ủi.
Hạ Điềm hôn lên gò má mềm mại của con bé một cái, mỉm cười:
“Đi thôi, mẹ đưa con về nhà. Nơi này không thuộc về chúng ta.”
Lúc này, cô nghe được tiếng xe của Tô Ngữ ở bên ngoài cổng, người bạn tốt của cô đã đến rồi. Hoạn nạn không rời bỏ cô, khó khăn luôn có mặt, thật sự không biết nên đền đáp cho cô nàng như thế nào nữa.
Bóng lưng của cô dần khuất sau ánh đèn lay lắt, Lạc Thần đứng ở một góc trong phòng nhìn theo, không biết mình nổi giận với cô, muốn ly hôn với cô là quyết định đúng đắn, hay nhất thời điên cuồng.
Anh đang giãy dụa.
Giữ cô lại hay để cô rời đi?
Trong lúc Lạc Thần chìm trong suy nghĩ của bản thân, Hạ Điềm đã lên xe đi mất.
Tô Ngữ ngồi ở ghế lái, vừa lái xe vừa lo lắng nói:
“Ôi trời, tớ vội mượn xe của bố lái tới đây, nhưng mà ban đêm lái xe sợ thật đấy.”
“Hay là cậu ôm Y Y, để tớ lái cho?”
“Hợp lý!”
Tô Ngữ kêu lên một tiếng rồi vội vàng dừng xe bên lề đường, chuyển tay lái cho Hạ Điềm.
Nhìn đôi mắt hơi sưng của bạn tốt, Tô Ngữ buồn bực vô cùng:
“Cậu nói xem đàn ông sao mà nói lời không giữ lời gì hết? Khi cầu hôn cậu đã hứa cái gì mà chăm sóc cậu suốt đời vân vân mây mây, lời nói gió bay mà.”
Hạ Điềm điều chỉnh tâm tình của mình, lắc đầu cười:
“Nước đi này hơi vội vàng, đi lại nước khác là được. Khóc xong rồi cũng bình tĩnh hơn được chút.”
“Mạnh mẽ lên!” Tô Ngữ vừa dỗ cho Y Y ngủ vừa nhỏ giọng cổ vũ cô.
“Ừm, tớ biết rồi, may mà mấy hôm nay mẹ về nhà nghỉ ngơi, không thì sẽ nhìn thấy cảnh cãi nhau của tớ mất.”
Tô Ngữ đột nhiên nhớ ra một chuyện:
“Trình Tiêu thì sao?”
“Chị ấy nhận tiền của Lạc Thần làm việc, hiện tại chắc cũng không cần đi theo tớ nữa rồi.”
“Ầy…”
Nếu Trình Tiêu rời đi, vậy sau này sẽ không có ai theo bảo vệ Hạ Điềm nữa. Nhưng mà, hiện tại cô đã chẳng còn sợ gặp nguy hiểm gì nữa rồi… Phải không?