Vợ, Đừng Bắt Nạt Anh!

Chương 54: Chap-54




Chương 54: Hủy đám cưới

Ăn sáng, chuẩn bị đồ uống cho bà xã xong, Lạc Thần nói mình phải ra ngoài đi gặp Vương Tuyết Tình một chút.

Lúc này Hạ Điềm vẫn còn buồn ngủ, gật đầu bảo:

“Anh đi đi, em ở nhà chờ anh về.”

Anh đưa tay xoa xoa mái tóc rối của cô, sủng nịch nói:

“Ngoan, anh sẽ về sớm.”

Sau đó khoác một cái áo dày lên thân, xịt chút nước hoa của Hạ Điềm rồi rời đi. Đúng vậy, anh dùng nước hoa của cô, mùi cũng không quá ngọt, là loại dành cho cả nam lẫn nữ. Khụ, ai bảo anh phải ra ngoài đi gặp người phụ nữ khác, trên người có mùi của cô cũng tiện phòng tránh mấy nữ nhân xung quanh.

Lúc này, tin tức đám cưới của Lạc Thần vẫn còn được giữ kín, theo như Sở Dương nói, bọn họ tốt nhất không cần rầm rộ và loan tin làm gì, sẽ mang đến áp lực cực lớn cho Hạ Điềm. Mặc dù Lạc Thần không nổi tiếng như các idol hay diễn viên, người mẫu, nhưng cũng có fandom riêng, hơn nữa đa phần đều là các tiêu thư quyền quý có hậu thuẫn mạnh mẽ… Vừa nghĩ tới đó, Sở Dương không khỏi đau đầu thay Hạ Điềm.

Bọn họ đã chuẩn bị xong thiệp mời, hôm nay đang chuẩn bị phát ra. Vậy nhưng, Lạc Thần đột nhiên gọi điện thoại đến, ngăn lại việc phát thiệp mời.

Sở Dương nhăn mày:

“Sao vậy? Thời gian đám cưới đã gần sát rồi, hôm nay còn không gửi thiệp mời sẽ không kịp nữa.”

Bên kia im lặng một lúc, nén giận nói:

[Không cần gửi nữa… lễ cưới cũng không cần tiếp tục.]

Không đợi Sở Dương nói thêm, Lạc Thần ngắt máy, ánh mắt lạnh như băng nhìn về phía người phụ nữ đối diện.

Đó là một nữ nhân vô cùng quyến rũ, mái tóc xoăn dài cột gọn sau đầu, đôi môi đỏ mọng hơi cong lên. Trên thân là váy dài màu tím nhạt ôm sát lấy đường cong gợi cảm, cặp chân thon dài trắng mịn. Cô nàng ngồi vắt chéo chân, nghiêng người cầm lấy ly rượu trên bàn, cười nhẹ một cái, cũng không để ý mình bị nam nhân xung quanh nhìn chăm chú.

Lạc Thần nhịn xuống lửa giận trong lòng, hỏi:

“Tiểu Tình, rốt cuộc em muốn làm gì?”

“Em không muốn làm gì cả, anh đừng hung dữ trừng em.”

Vương Tuyết Tình làm ra bộ dáng bị dọa sợ, một tay che ngực.

Nam nhân đối diện không tiếp tục hỏi, chỉ là lạnh nhạt nhìn về phía cô, nhưng trong lòng đã tràn ngập lửa giận.

“Không đùa anh nữa, sau này, anh chỉ cần làm theo lời em nói là được.”

Biểu cảm của anh lúc này như đông lại thành sương lạnh, tim Vương Tuyết Tình không khỏi đập nhanh hơn một chút, đã bị khí thế của anh dọa thật.

Lạc Thần híp mắt hỏi:

“Em có cần phải làm đến mức này không?”

Vương Tuyết Tình buông mạnh ly rượu lên bàn, nghiêm túc nhìn anh:

“Có. Rất cần. Lạc Thần… anh chẳng lẽ không biết sao? Em đã dùng cả thanh xuân của mình để theo đuổi anh. Em vì anh mà vào Lạc Hoa, vì anh làm hết thảy, cố gắng trở thành một minh tinh hàng đầu chỉ để anh nhìn em với ánh mắt khác xưa mà thôi! Em yêu anh! Có thể nói em là người yêu anh nhất trên thế gian này!”

Nam nhân nghiêng đầu không nhìn cô, lạnh nhạt đáp:

“Tuyết Tình, đây là ích kỷ, không phải yêu.”

Đúng vậy, là ích kỷ, không phải yêu. Vương Tuyết Tình sao có thể không hiểu đạo lý này? Cô cũng không phải một đứa con gái ngu ngốc, cô biết mình làm vậy sẽ khiến anh vĩnh viễn không tha thứ cho cô. Nhưng, cô tình nguyện cùng anh bất hạnh, cũng không muốn anh ở bên cạnh cô gái khác.

“Ích kỷ thì sao? Cuối cùng, em vẫn thắng cô ta!”

Khóe môi của Vương Tuyết Tình còn vương chút rượu đỏ, cô dùng lưỡi liếm nhẹ một cái, hành động này hấp dẫn không biết bao nhiêu ánh mắt của nam nhân xung quanh. Chỉ là Lạc Thần nhìn cũng chẳng thèm nhìn cô.

Lạc Thần nhắm mắt lại, cố gắng khiến mình bình tĩnh, nói:

“Anh đáp ứng em. Nếu không còn chuyện gì, anh trở về xử lý trước.”

Thấy nam nhân nói xong liền muốn đứng lên bỏ đi, Vương Tuyết Tình cũng mau chóng đuổi theo, tự nhiên vòng tay ôm lấy cánh tay anh, cười nói:

“Đợi chút, người ta muốn đi cùng anh, trực tiếp quan sát.”

“Buông tay.” Lạc Thần liếc nhìn Vương Tuyết Tình, đã có chút kiềm chế không được muốn bóp chết cô.

Anh cảm thấy thật ghê tởm.

Vương Tuyết Tình bị cái ánh mắt lạnh lùng vô tình của anh nhìn, hơi khựng lại một chút, nhưng rồi cắn môi giữ chặt tay anh, nói:

“Không buông, sau này anh phải để em thân cận, nếu không…”

Vừa nghe cô uy hiếp, Lạc Thần lập tức im lặng một lúc, sau đó đi thẳng, cũng mặc kệ cô ôm cánh tay mình, chỉ là bước chân của anh cực nhanh, làm Vương Tuyết Tình đang mang giày cao gót chạy theo cũng có chút chật vật.

Không hất cô ra, đã là nhượng bộ lớn nhất của anh rồi.

Vương Tuyết Tình cũng biết gấp gáp không được việc, trước cứ để anh phát tiết một chút, cô kiên trì bám chặt lấy anh ra ngoài. Mà lúc này, Hạ Điềm còn đang ở nhà cặm cụi chăm chỉ nấu bữa trưa.

Sở Dương thì sau một phút kinh ngạc ngắn ngủi cũng tỉnh táo lại, muốn gọi điện thoại cho Lạc Thần hỏi chuyện, đáng tiếc gọi mãi vẫn không được. Đầu óc nhanh chóng phân tích một chút thái độ của bạn tốt, sau đó nhanh chóng bấm thang máy, rời khỏi công ty, một mạch phóng xe đến biệt thự của Lạc Thần.

Hắn có chút hoảng hốt, nói không chừng đã xảy ra chuyện. Với tính cách của Lạc Thần, một khi thật sự động lòng, sao lại thay đổi quyết định ở phút cuối như vậy? Làm bạn tốt bao nhiêu năm, Sở Dương có lòng tin tuyệt đối vào nhân cách của Lạc Thần!

Hai chiếc xe điên cuồng lao nhanh trên đường lớn, một trước một sau chạy về phía biệt thự.

Chiếc đầu tiên dừng lại bên ngoài, sau đó dưới sự điều khiển của Lạc Thần, cổng tự động mở ra, xe chầm chậm tiến vào.

Nghe được tiếng xe, Hạ Điềm tắt bếp đi ra ngoài nhìn thử.

Cửa xe bật mở, thứ đầu tiên cô nhìn thấy là một cái bắp chân thon dài đẹp mắt, kế tiếp, thân ảnh quyến rũ của Vương Tuyết Tình trong bộ váy tím bó sát cũng xuất hiện. Ở bên cạnh, Lạc Thần mặt mũi âm trầm mở cửa xe đi ra.

Tim Hạ Điềm đập lệch mất mấy nhịp, nhưng là lưng vẫn thẳng tắp, khẽ cười một tiếng với Lạc Thần:

“Em nấu xong bữa trưa rồi, anh về vừa kịp lúc.”

Sau đó quay sang nhìn Vương Tuyết Tình, vẫy tay:

“Chào Vương tiểu thư.”

Nhìn Hạ Điềm vẫn vui vẻ cười nói chưa biết gì, Lạc Thần cảm thấy vô cùng khó thở, anh đứng im ở nơi đó không biết phải nên làm thế nào mới tốt.

Anh làm được sao? Chuyện tổn thương cô…

Anh đã hứa, còn luôn miệng nói bảo vệ cô, vậy mà không ngờ tới đám cưới còn chưa diễn ra, lại biến thành như thế này.

Anh ngàn vạn lần đều không nghĩ tới em gái của mình lại làm ra chuyện kia. Trong nhận thức của anh, Lạc Hy tuy tính tình rất đanh đá, nhưng tuyệt đối không phải loại người nham hiểm như vậy.

Thân thể của anh như bị đóng đinh, không cách nào cất bước về phía trước. Anh... không nỡ.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.