Chương 49: Đồng ý
Từ lúc bọn họ xác định mối quan hệ đến giờ, Lạc Thần luôn phải che giấu vì sợ ảnh hưởng không tốt đến danh tiếng của cô. Anh không muốn tương lai của cô bị gắn cái mác bò lên giường chủ tịch để nổi tiếng, nhưng mà so với những lời dèm pha đó, an nguy của cô càng quan trọng hơn.
Chỉ cần một ngày bọn họ chưa cưới, Vương Tuyết Tình sẽ không từ bỏ ý định, bố của anh cũng sẽ âm thầm ra tay giúp đỡ cô nàng đối phó với Hạ Điềm.
Anh muốn cả thế giới biết, mình là chỗ dựa của cô, để cô tung hoành trong giới giải trí. Mặc kệ người ngoài nói gì, cô tìm được bàn đạp tốt cũng là nhờ thực lực của bản thân.
Hạ Điềm suýt chút nữa không khống chế được hình tượng mà khóc ra, hai mắt đỏ hoe nhìn anh, sốc đến mức cứng đờ.
Bọn họ chỉ quen biết và yêu nhau chưa quá mấy tháng, anh lại cầu hôn cô như vậy, nói không bất ngờ là giả.
Cô run run đưa tay ra nhận hoa, mỉm cười nói:
“Em đồng ý.”
Nghe cô đáp lời, Lạc Thần không giấu được nét hạnh phúc trên khuôn mặt.
Hạ Mạc - em trai yêu dấu của Hạ Điềm khoanh hai tay trước người, bĩu môi nhìn bà chị của mình bày ra dáng vẻ như thục nữ mà khinh thường. Chỉ là nước mắt nước mũi suýt chút trào ra làm hỏng hết bộ dáng ông cụ non của cậu nhỏ.
Lạc Thần cẩn thận đeo nhẫn cho cô, thật ra anh cũng không bình tĩnh như vẻ ngoài, trong lòng có hơi hồi hộp và lo lắng. Thời gian mấy ngày, anh chuẩn bị cực kì gấp gáp, còn phải nhờ bạn bè và gia đình cô giúp đỡ.
Chiếc nhẫn mỏng đính kim cương nhẹ nhàng trượt vào ngón áp út của Hạ Điềm, anh nắm tay cô, đứng lên, đem cô ôm vào lòng.
Hai ông lão được người nhà Hạ Điềm nâng đỡ, chậm rãi giơ tay lên đập vào nhau. Tâm nguyện trước khi nằm xuống của hai ông cuối cùng cũng sắp hoàn thành.
Hạ Mạc với Sở Dương thì khịt mũi khinh thường, bọn họ tới chỉ để làm cảnh mà thôi!
Riêng phần bố mẹ Hạ Điềm thì cười không khép miệng được, con rể xuất sắc như vậy ai mà không muốn chứ?
Trình Tiêu, Tô Ngữ cũng thật lòng chúc mừng cho bọn họ. Đến đoạn hai người chuẩn bị hôn nhau, Sở Dương lập tức phản ứng kịp đưa tay che mắt Hạ Mạc, cảnh này con nít không nên nhìn.
Mặc dù là nghi thức cầu hôn đơn giản, nhưng Hạ Điềm cũng không mong gì hơn, cô cũng không thích quá ồn ào.
Sau khi màn cầu hôn kết thúc thì là một bữa tiệc ngoài trời vô cùng thịnh soạn, từ sáng sớm Hạ Điềm rời đi bọn họ đã bắt đầu chuẩn bị, đến bây giờ mới được ăn đàng hoàng.
Hạ Mạc chạy sang chỗ Hạ Điềm, hiếm khi không cãi nhau cùng cô mà nước mắt ngắn dài thi nhau chảy, đẩy Lạc Thần sang một bên rồi ôm chặt lấy cô.
Đứa nhỏ này khẩu xà tâm phật, miệng thì luôn chê cười cô nhưng thật ra cực kì yêu thương cô, bây giờ cô còn chưa cưới nó đã khóc lóc như vậy, về sau… Ai ôi, nghĩ đến đã đau lòng.
Cô đưa tay vỗ vỗ đầu em trai:
“Sắp lớn rồi còn khóc nhè, thật là.”
Hạ Mạc vùi mặt vào ngực cô, xấu hổ không chịu buông ra, cứ như thế dính vào người cô như keo dán. Đối với đứa em vợ này, Lạc Thần tỏ vẻ thật hết cách, anh kéo mãi vẫn không dứt thằng bé ra khỏi người vợ anh được.
Bữa tiệc kéo dài đến tận nửa đêm, Hạ Mạc hai mắt sưng vù nằm sấp trên giường Hạ Điềm ngủ lăn quay, ngoại trừ thằng bé ra, mọi người đều đã say quá nửa, đều về hết.
Lạc Thần ngồi gần hồ bơi, ngẩng đầu nhìn bầu trời đen kịt, những điểm sáng nhỏ nhoi lấp lánh trên ấy không quá bắt mắt, nhưng lại hấp dẫn ánh mắt của anh.
Hạ Điềm ở bên cạnh đặt đầu lên vai anh, cô vươn tay lên trời, nhìn chiếc nhẫn xinh đẹp trên ngón áp út mà không khỏi cảm thấy buồn cười. Cô nói:
“Hợp đồng ở cùng 5 tháng còn chưa kết thúc, em cũng sắp trở thành vợ anh rồi, thời gian trôi qua nhanh thật.”
Nam nhân vòng tay ôm eo cô, cánh tay rắn chắc hữu lực.
“Anh nghĩ chúng ta nên làm một bản hợp đồng mới, hiệu lực cả đời.”
“Nếu anh uống rượu với người khác giới, phạt ngủ sofa.”
“Được.”
“Nếu anh mắng em, phạt ngủ sofa…”
“Ừm.”
“Nếu anh nổi giận vô cớ, phạt ngủ sofa…”
“Tùy ý em.”
Hạ Điềm lẩm bẩm rất nhiều nếu, mặc dù đều là những thứ linh tinh, nhưng Lạc Thần lại cực kì chăm chú lắng nghe, cũng nhỏ giọng đáp lại cô, chỉ cần không có chuyện ngoài ý muốn xảy ra, anh nhất định sẽ không ngủ sofa.
Hai người ngồi một lúc, Hạ Điềm liền nằm trong lòng anh ngủ gật, mặc dù bên ngoài trời có vẻ lạnh, nhưng bọn họ đều mặc đủ ấm, không quá đáng ngại.
Lạc Thần đưa tay xoa xoa đầu cô gái bên cạnh, sau đó dễ dàng đem cô bế lên, mang cô vào phòng mình.
Tuyến tình cảm của bọn họ phát triển rất nhanh, không ai ngờ tới vốn còn là người xa lạ, nháy mắt cũng đã đính hôn rồi.
Đêm đó Hạ Điềm ngủ cực kỳ an ổn, trong phòng ấm áp mang theo mùi hương dễ chịu của Lạc Thần, còn có… hương vị của hạnh phúc.
Chẳng mấy chốc, bọn họ sẽ danh chính ngôn thuận đứng cạnh nhau, trở thành vợ chồng hợp pháp. Chỉ cần nghĩ đến đây, Lạc Thần lại mở mắt ra, ngược lại với Hạ Điềm, anh kích động đến mức mất ngủ…