Chương 42: Nghĩ ra kế hoạch tốt
Hạ Điềm cảm thấy hơi có lỗi với Cổ Trạch vì để anh lạc vào tình cảnh khó xử này, tất cả đều do cô không nghĩ đến Lạc Thần lại thích ăn dấm chua như vậy.
Trên bàn bày nhiều món ăn đẹp mắt, hương thơm ngây ngất cũng không thể làm bọn họ ăn nhiều thêm được chút nào.
Bên ngoài thành phố lên đèn rực rỡ, số 7 ngẩn người nhìn những điểm sáng xa xa nơi cuối chân trời, đáy mắt lướt qua một chút cô đơn, nhưng rồi lại thấy thoải mái. Từ nhỏ cô đã được huấn luyện nghiêm khắc để trở thành vệ sĩ, bởi vì số nợ của gia đình vẫn luôn chồng chất ở đó, cô muốn cũng không thể sống một cuộc sống bình thường như người khác.
Vốn dĩ số 7 phải làm việc đến năm 40 tuổi mới được trả tự do, nhưng là thời gian trước, thư ký của Lạc Thần đã tìm đến. Bọn họ giúp nhà cô trả hết nợ, còn đặc biệt “chuộc thân” cho cô khỏi tổ chức.
Lạc Thần mua cả gia đình cô, chỉ đổi lại một việc đơn giản, khi đó anh nói:
“Bảo vệ người của tôi hai năm, sau đó cô sẽ được tự do, hơn nữa tiền lương không thấp.”
Nói thật, số 7 cảm thấy mình rất may mắn khi gặp được Lạc Thần và Hạ Điềm. Bởi vì Lạc Thần đối xử với cô khá tốt, xem cô như cấp dưới đắc lực, còn Hạ Điềm thì trở thành bạn tốt của cô, không ai khinh thường cô cả. Lúc còn ở tổ chức, cô sống chẳng bằng một con thú vật, bị đối xử vô cùng tệ hại.
Bây giờ, số 7 đã cảm nhận được tự do. Cô ra sức bảo vệ Hạ Điềm không chỉ vì chức trách hay vì ân cứu giúp của Lạc Thần, mà còn vì thái độ của bọn họ, họ xem cô là bạn bè.
Thấy số 7 ngồi ngẩn người ở nơi đó không động đũa, Hạ Điềm hỏi:
“Số 7, chị sao vậy?”
“À? Đang ngắm cảnh đêm.” Nữ nhân cười đáp, mái tóc dài được buộc gọn sau đầu để lộ khuôn mặt nhỏ nhắn, một đôi mắt sắc bén xinh đẹp đang híp lại nhìn Hạ Điềm.
Ở bên cạnh họ, hai nam nhân đã bắt đầu trò chuyện với nhau, nhưng mở miệng đóng miệng toàn là nói về Hạ Điềm. Lạc Thần quăng ra một câu “Hạ Điềm thích ăn cải thảo” thì Cổ Trạch cũng trả lại một câu “Cô ấy cũng thích uống trà sữa”.
Đây là đang so đấu xem ai hiểu cô hơn đấy à? Hạ Điềm mím môi quay ra ngoài cửa sổ, cùng số 7 ngắm cảnh thành phố phồn hoa về đêm, mặc kệ hai tên đàn ông vô vị kia.
Bữa ăn nhanh chóng kết thúc trong hòa bình, mặc dù nói là Hạ Điềm mời khách nhưng cuối cùng Lạc Thần lại ra tay trả tiền, tư thái hào phóng quẹt thẻ. Anh tự nhận mình là người đàn ông phong độ, tất nhiên không thể để phụ nữ tính tiền, dù sao anh cũng rất giàu.
Chỉ là lúc đến đây thì Lạc Thần, Hạ Điềm và số 7 đi chung một xe, Cổ Trạch tự lái xe riêng, nên hiện tại nhà ai nấy về thì số 7 có vẻ hơi lạc lỏng. Trước lời mời đi cùng của Hạ Điềm, số 7 cười nhẹ:
“Em về trước đi, chị bắt taxi về là được.”
Cổ Trạch thân sĩ lên tiếng:
“Nhà cô ở đâu, tôi đưa cô về.”
“Cảm ơn, nhưng không cần đâu.”
Số 7 dứt khoát từ chối, sau đó chào tạm biệt rồi đi thẳng, chỉ để lại một bóng lưng nóng bỏng. Hạ Điềm biểu thị đã quen với tính cách của vị vệ sĩ này, vẫy tay chào Cổ Trạch.
“Đàn anh về trước đi, chị ấy không thích tiếp xúc với người lạ lắm nên không cần để ý.”
Nói xong liền bị Lạc Thần ôm eo kéo đi, báo hại Cổ Trạch muốn nói thêm mấy câu cũng không kịp mở lời.
Cổ Trạch đứng bên cạnh xe nhìn hai người vừa đi vừa trò chuyện, trong lòng thầm nghĩ, người đàn ông kia tính chiếm hữu cũng tương đối cao. Nếu so sánh gia thế, anh không bằng Lạc Thần, cũng không giỏi kiếm tiền như người ta, khí thế cũng thua kém, còn chưa lên sàn đấu anh cũng đã bị loại rồi. Đáng tiếc…
Nam nhân khẽ thở ra một hơi, phát hiện xung quanh có người nhìn mình chằm chằm thì vội mở cửa xe đi vào, tránh đến lúc bị nhận ra sẽ gặp rắc rối.
Ở bên kia, Lạc Thần ôm eo Hạ Điềm dìu cô đi nhanh về phía xe, lúc cô ngồi vào còn không quên giúp cô thắt dây an toàn, trên mặt thủy chung lạnh tanh.
Hạ Điềm hiếm khi thấy anh bày thái độ như vậy với mình nên cũng tò mò, đợi anh lên xe thì nghiêng đầu nhìn anh, hỏi:
“Anh giận em rồi sao?”
“Không, anh làm sao dám giận?”
Lạc Thần tra chìa khóa vào, bàn tay thon dài nắm chặt vô lăng, sau đó chuyên chú lái xe.
Hạ Điềm bĩu môi:
“Còn nói không giận nữa? Anh xem khuôn mặt anh đi, như trẻ con bị cướp đồ ăn ấy.”
Nam nhân bực bội nói:
“Cũng gần giống, em nói xem sao em lại thu hút như vậy? Ban đầu là Sở Dương, xong rồi bây giờ là Cổ Trạch, sau này còn có ai nữa?”
Anh không thể hiểu nổi vì sao những người đàn ông quanh cô đều như một đám sói đói nhìn thấy thịt, anh vừa lơ là họ liền tấn công cô.
Hạ Điềm cũng bất đắc dĩ cười trừ:
“Chắc là do may mắn…”
Mấy ngày trước cô còn chưa nghĩ nhiều, nhưng ban nãy xem thái độ của Cổ Trạch với Lạc Thần, cô liền hiểu được chút chút, hẳn là Cổ Trạch có cảm tình với cô nên mới khiến Lạc đại thiếu gia ghen.
Buổi tối về đến nhà, Lạc Thần cũng mặc kệ ngày mai cô phải đi làm hay không, cứ thế ở trên giường cùng cô vận động.
Anh dịu dàng hôn Hạ Điềm, bên dưới mạnh mẽ chôn sâu vào người cô, nói:
“Anh vừa nghĩ ra một kế hoạch rất tốt, bảo bối, mau sinh con cho anh.”
Nói thế nào tỉ lệ một cô gái đã có chồng bị ve vãn cũng thấp hơn chút. Hơn nữa, nếu cô mang thai, Vương Tuyết Tình chắc sẽ từ bỏ ý định bám theo anh, mấy ngày nay cô nàng nhắn tin cho anh không hề ít, chỉ là anh làm lơ không trả lời mà thôi.