Vợ, Đừng Bắt Nạt Anh!

Chương 4: Chap-4




Chương 4: Chuyển nhà

Tình cảnh hiện tại không biết là tình cảnh gì, Hạ Điềm chưa từng nói, cũng chưa từng nghĩ sẽ kết giao với Lạc Thần. Người này chỉ là đối tượng xem mắt của cô mà thôi, nhưng khi anh ta mở miệng gọi cô là "vợ", cô lại không phản bác. Nếu diễn trò có thể khiến Lý Gia Vinh cắt đứt ý nghĩ muốn quay lại với cô, vậy thì cùng diễn đi!

Lý Gia Vinh lùi lại mấy bước, nhìn khuôn mặt của Lạc Thần, hắn giận quá hóa điên, chợt cười châm chọc:

"Thì ra là vậy. Hạ Điềm, có phải cô đã phản bội tôi từ lâu rồi không? Cho nên khi nhìn thấy tôi và cô gái kia, cô mới có thể bình tĩnh được như vậy? Cô giữ mình không cho tôi chạm vào, nhưng sau lưng lại ngủ với tên đàn ông khác?"

Hạ Điềm thật sự không muốn làm lớn chuyện, nhưng nghe xong những lời này, cô chỉ thấy bên tai như có tiếng pháo nổ, thần kinh của anh ta có vấn đề sao? Cô giận đến mức sắc mặt đỏ lên, xoay người chạy vào trong phòng.

Ngay lúc mọi người đang nghĩ do cô quá xấu hổ nên muốn trốn tránh, đột nhiên nhìn thấy cô cầm một cây chổi quay trở lại, còn hung dữ đẩy nam nhân ở cửa sang một bên, cười nhìn Lý Gia Vinh:

"Lý Bỉ Ổi, hôm nay tôi không đánh anh bò về, tôi không phải họ Hạ nữa!"

Lạc Thần bị cô đẩy sang bên cạnh vốn còn đang nhíu mày, vừa nhìn thấy dáng vẻ hung dữ tựa như một chú mèo xù lông của cô thì lập tức bật cười, nhích người lùi về sau.

Hạ Điềm ghét nhất người khác nói về việc cô quan hệ bừa bãi, huống chi kẻ này còn là người yêu cũ của cô? Cô giơ cao tay xoay một vòng, cán chổi lập tức bay vụt về phía mặt Lý Gia Vinh khiến hắn sợ hết hồn. Không ai nghĩ đến tiểu mỹ nhân này khi nổi nóng lại có thể bất chấp hình tượng như vậy!

Hạ Điềm học taekwondo và kiếm đạo từ nhỏ, cũng từng đoạt nhiều giải thưởng khi còn học cấp hai, sau đó cô mới chuyển trường đến nơi khác, cho nên không có mấy người biết được sức bật của cô đáng sợ cỡ nào.

Ngay cả Lý Gia Vinh theo đuổi Hạ Điềm lâu như vậy, còn chưa phát hiện ra! Cho dù là nam nhân cao lớn như hắn, nhìn thấy một cái cán chổi đập về phía mặt mình không chút thương tiếc cũng phải sợ hãi, trong lúc cấp bách, hắn chỉ kịp kêu lên một tiếng, vội vàng ôm đầu ngồi xuống, cũng bất chấp người khác nhìn hắn như thế nào.

Cán chổi mang theo tiếng xé gió dừng cách đầu hắn cỡ một gang tay, sau đó trong khoảnh khắc chỉ mành treo chuông đã được Hạ Điềm dễ dàng thu lại. Cô nhìn tên nhát cáy đang run rẩy trước mắt, cảm thấy trước kia đúng là úng não rồi mới cùng hắn hẹn hò.

"Giữ mồm giữ miệng cho tôi, còn dám nói bậy bạ, xem tôi có đánh chết anh không?" Cô đặt cây chổi sang bên cạnh, mắt liếc nhìn đám người xung quanh.

Không chỉ là cảnh cáo Lý Gia Vinh, mà còn là cảnh cáo những kẻ thích bàn tán sau lưng người khác. Có gan dám đồn đại bậy bạ, thì phải có gan gánh hậu quả.

Lạc Thần thấy cô như vậy, khẽ hắng giọng một cái, đám đông liền hiểu ý mà nhanh chóng giải tán, chỉ sợ đứng lại lâu thêm một chút sẽ cùng cảnh ngộ với Lý Gia Vinh, bị người ta cầm chổi đuổi đánh.

Người nào đó đang ngồi dưới đất chỉ thấy da mặt tê rần, từ khi biết nhận thức đến giờ, hắn chưa bao giờ phải xấu hổ như vậy! Chờ xung quanh đã yên lặng xuống, hắn mới chậm rì rì đứng lên. Hắn làm sao còn để ý đến Hạ Điềm là người hắn từng thích, lập tức đổi giọng, nói một cách cực kì đáng đánh:

"Kẻ nào không có mắt mới coi trọng cô! Xem như trước kia tôi lầm đi!"

Hạ Điềm phẩy phẩy tay, bắt đầu lộ bản chất đanh đá của mình:

"Anh muốn tự lăn hay muốn tôi dùng chổi quét anh đi?"

Lý Gia Vinh liếc mắt nhìn cô, sau đó quay sang nhìn Lạc Thần, khóe môi co rút mấy cái nhưng không nói được lời nào. Hắn thấy bó hoa hồng của mình vứt lăn lộn trên đất, trong lòng càng thêm khó chịu, đột nhiên đưa chân ra đá một cái thật mạnh vào nó rồi mới rời đi.

Mới đầu ngày đã nháo loạn như vậy, tâm trạng Hạ Điềm cực kì tệ. Mặc dù nói cô không thật sự yêu Lý Gia Vinh, nhưng ở cùng hắn suốt năm tháng qua, cũng đã hình thành một vài thói quen nho nhỏ. Hiện tại bị hắn nói mấy câu khó nghe chọc cho hỏng cả hình tượng thục nữ, lỗ to rồi.

Trước căn nhà trọ nhỏ chỉ còn lại hai người, Hạ Điềm cao 1m68, lại chỉ đứng đến cằm của Lạc Thần, chứng tỏ hắn cao ít nhất cũng 1m8 trở lên. Cô chán nản sờ sờ trán mình, nói:

"Cảm ơn anh về việc vừa rồi, anh tìm tôi có chuyện gì à?"

Hạ Điềm đoán vừa rồi anh ta đến tìm cô, sau đó trùng hợp nhìn thấy Lý Gia Vinh muốn xông vào nhà cho nên mới đến giúp đỡ một chút.

Chỉ thấy nam nhân gật đầu khẳng định:

"Ừ, tôi đến giúp cô chuyển nhà."

"Chuyển nhà? Tôi ư?" Hạ Điềm cảm thấy mông lung.

Cô nói muốn chuyển đi nơi khác bao giờ chứ?

Lạc Thần nhìn khuôn mặt ngơ ngác của cô, lập tức hiểu ra vấn đề, hợp tác đáp lời:

"Là ông nội của cô bảo tôi đến giúp."

Hạ Điềm nghe thấy, đầu tiên là nghĩ đến việc mẹ của cô đã nói, muốn cô tìm hiểu cùng người này, sau đó, cô tức tốc cầm điện thoại lên gọi về nhà!

Cô vốn muốn hỏi rõ mọi chuyện, nhưng vừa gọi đến, lập tức nghe được một đoạn ghi âm có sức công phá cực cao!

Mẹ Hạ không nghe thấy âm thanh của Hạ Điềm, cũng hiểu rõ cô đang bị sốc, cho nên từ tốn nói: [Bảo bối, con đã đồng ý rồi, cho nên ông nội cũng đã giúp con sắp xếp hết. Nhà trọ con đang thuê chỉ còn ở được ba ngày nữa, mau chóng ngoan ngoãn dọn nhà đi thôi. Mẹ xin lỗi nhưng mà mẹ cũng hết cách rồi...]

Lạc Thần là con người có kiên nhẫn, suốt quá trình Hạ Điềm nói chuyện điện thoại, anh chỉ đơn giản đứng ở một bên nhìn cô, không vội chút nào. Dù sao hôm nay cũng không có lịch trình gì đặc biệt.

Biểu cảm khuôn mặt của cô thay đổi liên tục, lúc ban đầu là ngỡ ngàng mở to mắt, sau đó tức giận nhăn mày, cuối cùng là thở dài bất lực. Cho dù là biểu tình gì, thì cũng đủ đáng yêu.

Lạc Thần thấy cô xoa trán, tốt bụng khuyên:

"Nếu còn chưa chuẩn bị thì hiện tại cô chỉ cần mang theo chút vật dụng cần thiết là được, còn lại, tôi sẽ cho người đến thu xếp."

Hạ Điềm đưa mắt nhìn trời một lúc, sau đó mới có vẻ mệt mỏi nói: "Ừ, vậy cảm ơn anh trước."

Chỉ là chuyển nhà thôi mà, cũng không có gì đặc biệt, người như anh ta thường sẽ sống trong biệt thự, mà biệt thự lại rất to, nhiều phòng, không sợ sáng tối đụng mặt nhau. Đợi một thời gian nữa trôi qua, cô sẽ gọi về nhà bảo với mẹ rằng hai người bọn họ không hợp tính, muốn tách ra. Cô không tin đến lúc đó mẹ vẫn còn ép cô được!

Thật ra Hạ Điềm cũng đoán đúng phần nào, mẹ Hạ vì người bố lớn tuổi của mình nên mới đồng ý để con gái cưng đến nhà Lạc Thần sống, chứ làm gì có người mẹ nào nhẫn tâm ép con gái như vậy? Bất quá nhân phẩm của Lạc tiểu thiếu gia không tồi, mặc dù nổi tiếng nhưng chưa từng có scandal nào, trong chuyện tình cảm cũng sẽ rõ ràng dứt khoát. Bà nghĩ, thấy cậu chàng này có sự nghiệp ổn định, vẻ ngoài hợp mắt bà, cũng không tồi, cho nên bà mới nghe lời bố mình, muốn cho con gái cưng một cơ hội tốt. Nếu Hạ Điềm thật sự bị bắt nạt, bị oan ức, thì lúc đó bà nhất định sẽ cào nhà tên nhóc kia!

Chiếc xe Ferrari màu đỏ sang trọng đậu trước nhà Hạ Điềm khoảng nửa tiếng, sau đó được một số bạn nhỏ mê xe chụp ảnh đăng lên trang cá nhân của mình, xuýt xoa muốn sờ thử.

Hạ Điềm thu gom một chút vật dụng quan trọng, sau đó mới theo chân Lạc Thần rời đi.

Đoạn đường từ nhà trọ của cô đến nhà anh ta có chút xa, trên đường đi bọn họ thỉnh thoảng trò chuyện hai ba câu, không khí rất ngượng ngập.

Bên trong xe bật điều hòa, lúc đi Hạ Điềm lại mặc áo sơ mi mỏng, cho nên lúc này cô cảm thấy hơi lạnh, hai bàn tay đặt trên đùi vô thức xoa xoa vào nhau.

Mặc dù hành động này không rõ ràng, nhưng Lạc Thần lại để ý thấy, ngón tay thon dài vươn ra, tăng nhiệt độ lên một chút.

Hạ Điềm ngoảnh mặt nhìn ra ngoài, không phát hiện khác thường.

Xe chạy khoảng nửa tiếng mới đến, Hạ Điềm biết Lạc Thần sẽ ở biệt thự, nhưng không nghĩ đến nó lại khá nhỏ, cũng chỉ to hơn những căn nhà bình thường khoảng ba lần mà thôi. Ừm, nhưng mà so với phòng trọ của cô thì to gấp mười chứ chẳng đùa. Đây là loại biệt thự mini cô thích nhất, diện tích vừa phải, kiểu dáng lại cực kì đẹp, phòng khách phần lớn được làm bằng kính, xung quanh lại có nhiều cây cối, mùa hè cũng sẽ không sợ nắng, rất mát mẻ.

Anh ta... thật biết hưởng thụ!

Cửa vào tự động mở ra, Lạc Thần lái xe chạy thẳng vào trong. Hạ Điềm liếc mắt nhìn thấy một bãi cỏ nhỏ, bên cạnh còn đặt mấy cái ghế dựa, sau đó là hồ bơi trong xanh, trái tim không khỏi nhảy bùm bùm phấn khích. Mặc dù cô không phải kiểu người hám tiền hám lợi, nhưng chất lượng cuộc sống như thế này, ai mà không thích chứ?

Cô xuống xe, một tay cầm va li, một tay cầm điện thoại, mắt không ngừng nhìn xung quanh. Nơi này mặc dù cách trường cô học tận nửa tiếng đi xe, nhưng có thể ở miễn phí, lại còn đẹp và mát mẻ thế này, quá đáng giá! Dù sao cô cũng sắp tốt nghiệp rồi, không mấy khi phải đến trường nữa!

"Cô thích nơi này?" Lạc Thần phát hiện ra vẻ mặt yêu thích không chút che dấu của cô, khẽ nhướng mày.

"Tất nhiên! Rất đẹp mà, sau này tôi cũng muốn xây một căn như vậy!"

Hạ Điềm gật gù, sau đó kéo va li đi theo Lạc Thần vào trong, nếu cô không nhìn nhầm thì anh ta vừa dùng vân tay để mở cửa nhà?

Lạc Thần bước chậm rãi ở phía trước, chỉ tay vào một căn phòng trống, nói:

"Đây là phòng của cô, trước kia em gái tôi còn ở trong nước thì thường xuyên đến chơi nên mật khẩu là ngày sinh của nó, tôi sẽ giúp cô đổi sau."

Hạ Điềm quan sát cửa phòng, có cảm giác như đây là bảo mật an ninh ở nhà tù, tránh cho lũ tội phạm nguy hiểm nhất trốn thoát vậy.

"Còn chìa khóa cổng thì sao?" Cô sực nhớ ra, hỏi.

"Nhận diện khuôn mặt là được."

Lạc Thần đã xử lý xong hết thảy, căn biệt thự này tuy không quá lớn, nhưng nếu nói về công nghệ hiện đại thì rất hiếm có. Nói đơn giản chính là nơi này không cần chìa khóa, chỉ cần camera trước cổng nhận diện được khuôn mặt của Hạ Điềm, đối chiếu với dữ liệu đã nhập sẵn, vậy cổng sẽ tự động mở. Đây là một dạng sinh trắc học tương tự như dấu vân tay và tròng mắt, tuy nhiên lại không được hoàn hảo lắm, cũng có nhược điểm nhất định. Bù lại, cửa nhà của anh ta cũng phải có dấu vân tay.

Cái quỷ gì vậy? Bên trong nhà này có bảo vật quốc gia sao? Hạ Điềm khó hiểu nhìn Lạc Thần, anh lại chỉ cười bảo:

"Đến đây, trước hết lấy dấu vân tay của cô."

Được rồi, Hạ Điềm hết biết nói gì, buông va li rồi lại lẽo đẽo theo anh. Cô rất hài lòng với căn nhà mới này, sạch sẽ, tiện nghi, cũng rất đẹp, nhưng mà khổ nỗi muốn ra ngoài sân hay hồ bơi đều phải quét vân tay, có chút phiền.

Ngày đầu tiên chuyển đến, cô liền bừng bừng khí thế chạy ra hồ bơi nhìn một cái, ừ, chỉ là nhìn thôi, bởi vì cô căn bản không biết bơi.

Vì vậy thời điểm Lạc Thần cầm hợp đồng sống chung đứng ở trong phòng khách nhìn xuyên qua cửa kính, liền phát hiện Hạ Điềm đang vui vẻ ngồi bên hồ bơi vọc nước.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.