Chương 18: Lạc Hy trở về! Có biến!
Hạ Điềm chạy vội về phòng đóng cửa lại, đưa tay chạm vào gò má đang nóng bừng của mình. Dạo gần đây có chút bận rộn nên cô không gặp mặt Lạc Thần nhiều, cũng không nói chuyện cùng anh mấy, vừa nãy đột nhiên lại gần nên cảm giác rất kì lạ, tim đập vô cùng nhanh.
Cô hít sâu một hơi, sau đó trèo lên giường, đem kịch bản phim ra xem hòng lấy lại chút bình tĩnh. Xem sơ một lượt, vai phụ mà cô nhận được là một vị phi tần trong cung không được sủng ái, tâm địa rất độc ác. Người này vì muốn được hoàng thượng chú ý mà không từ thủ đoạn, hạ độc chính mình, giết hoàng tự, tính ra thì cũng chỉ xuất hiện có vài cảnh, nhưng đều là hãm hại người khác và “ăn hành”. Bị tát, bị đạp, bị hất nước vào mặt… cuối cùng là bị người gian dâm đến chết.
Hạ Điềm đột nhiên ý thức được một điều, đó là khi cô muốn đá sân sang mảng diễn xuất, vậy thì cô phải tiếp xúc với người khác, và có cả con trai…
Chuyện này khiến cô suy nghĩ muốn bạc cả đầu, buổi tối chẳng thể ngủ nổi, sáng cũng dậy từ rất sớm. Vừa mới tỉnh giấc, mẹ và em trai đã gọi điện thoại thúc giục cô về thăm nhà, còn bảo cô đưa Lạc Thần theo, nhưng vì anh ta đang bệnh nên cô cũng tạm trốn được lần này.
Còn khoảng hai tuần nữa Hạ Điềm mới phải đi họp và làm quen với mọi người trong đoàn phim, sau đó luyện tập một chút nghi lễ trong cung, cho nên thời gian của cô tương đối dư dả.
Hôm nay cô dậy từ sớm nên tiện tay chuẩn bị bữa sáng, lại pha thêm ba ly nước chanh mật ong đặt lên bàn, làm xong hết thảy, trời cũng đã bắt đầu sáng.
Lạc Thần ngủ cả ngày hôm qua nhưng cũng không tốt hơn bao nhiêu, vừa ho khù khụ vừa xuất hiện trên bàn ăn. Sở Dương mỗi ngày đều rất thoải mái, Lạc Thần thức giấc được một lúc thì hắn cũng dậy, vui vẻ đi ra ăn sáng. Không phải nói, từ ngày chuyển đến sống ở đây, hắn mới ăn uống đàng hoàng hơn, ngày trước thì rất hay bỏ bữa sáng. Hắn liếc mắt nhìn cô gái nhỏ đang bận rộn rửa tay trong bếp rồi quay sang nhìn người bên cạnh cảm thán:
“Lạc Thần này, cậu ở cùng Hạ Điềm đúng là một điều may mắn.”
“Làm sao? Cái gì may mắn?” Lạc Thần khó hiểu hỏi lại.
“Cô ấy nấu ăn không tệ, hơn nữa rất chu đáo.”
Sở Dương nói xong cầm ly nước chanh mật ong trên bàn lên, chép miệng:
“Nhìn xem, mấy hôm trước cô ấy không chuẩn bị thứ này, nhưng cậu vừa ốm thì…”
Nghe bạn tốt nói vậy, Lạc Thần lúc này mới chú ý đến ly nước trên bàn. Thứ này thì ra là đặc biệt chuẩn bị cho anh sao?
Một cảm giác vui vẻ khó hiểu đột nhiên lan tràn tâm trí, Lạc Thần chợt ý thức được… bản thân dường như rất quan tâm Hạ Điềm, tâm trạng cũng bị cô ảnh hưởng không ít.
“Điềm bảo bối, mau tới ăn sáng ~” Sở Dương vẫy vẫy tay về phía Hạ Điềm, cười rất đáng đánh.
Lạc Thần nghe ba từ Điềm bảo bối, vô thức đưa tay siết chặt ly nước trên bàn, ánh mắt nhìn về phía bạn tốt cũng có chút khác thường, dường như còn kèm chút lửa giận.
Sở Dương chợt thấy ớn lạnh một cái, quay về phía Lạc Thần mà đưa cái biểu tình “Tôi có làm gì sai sao?” ra.
“Muốn diễn trước mặt ai thì diễn, trước mặt tôi còn làm trò, chán sống rồi?”
“Sao? Ghen rồi?” Sở Dương khiêu khích nhướn mày.
Nam nhân đối diện lập tức lạnh mặt nhìn hắn, mặc dù chỉ ngồi im không lên tiếng, nhưng hắn lại nhạy cảm phát hiện ra lửa giận ngập trời đằng sau biểu tình bình tĩnh kia...
Thấy Hạ Điềm đi về phía này, Sở Dương nhỏ giọng cười cười:
“Tôi chỉ gọi một tiếng Điềm bảo bối thôi mà, cậu không thích thì lần sau không gọi nữa.”
Hắn nào ngờ bản thân còn chưa kịp thoát khỏi bãi mìn này thì đã giẫm trúng bãi mìn khác, chỉ thấy Hạ Điềm mặt mày nghiêm nghị ngồi xuống bàn ăn, nhìn hắn rồi hỏi:
“Vừa rồi anh gọi tôi là cái gì?”
“Khụ, tôi gọi nhầm, Lạc đại thiếu gia, Hạ tiểu thư, ăn sáng, ăn sáng đi!”
Giây phút ngắn ngủi nào đó, ý nghĩ bản thân chỉ là một con kỳ đà cản mũi thoáng lướt qua trong đầu Sở Dương. Mấy ngày trước Hạ Điềm còn vui vẻ cười đùa với hắn, ai ngờ đại ca Lạc Thần vừa ho mấy cái, cô nàng liền đổi thái độ, không quan tâm hắn nữa, lật mặt nhanh như lật giấy vậy.
Trong lòng chợt có chút bi thương, người nào đó im lặng dùng nước mắt chan cơm…
Lúc này, điện thoại của Lạc Thần đột nhiên reo lên. Ngón tay thon dài trượt nhanh trên màn hình điện thoại, áp lên tai, chân mày cũng nhíu mặt lại.
Sở Dương và Hạ Điềm thấy vậy dỏng tai lên, muốn nghe lén xem là ai có khả năng làm Lạc Thần thay đổi sắc mặt nhanh như thế.
Anh dùng chất giọng hơi khàn vì bệnh mà chậm rãi đáp:
“Ừ? Khi nào? Anh hôm nay đang bệnh, sẽ cho người đến đón em…”
Được một lúc, anh đặt điện thoại xuống rồi dùng ánh mắt nhìn người sắp chết nhìn về phía Sở Dương:
“Lạc Hy vừa đáp máy bay rồi, lát nữa sẽ trực tiếp đến đây.”
“Khụ khụ khụ… cái gì? Nhanh như vậy?” Sở Dương vừa mới uống được một hớp nước chanh ấm lập tức phun ra ngoài, có chút bẩn...
Hai người còn lại hơi nhích về sau, cũng may là vừa ăn hết cơm, nếu không thì hắn vừa phun một phát như vậy, coi như bữa sáng hỏng bét.
Đâu ai ngờ Vương Tuyết Tình còn chưa hết nghi ngờ Hạ Điềm, thì Lạc Hy lại nhanh chóng chạy về đây muốn đấu với cô. Hạ Điềm đưa tay đỡ trán, nhìn Sở Dương phản ứng kích động như vậy, cô nghĩ chuyện tình cảm của bọn họ chắc cũng rất đặc sắc. Chỉ là cô hi vọng mình không bị hai người kia chẻ đôi ăn thịt…
Bây giờ nhà ba người ở đã có chút không ổn, Lạc Hy cũng muốn chạy tới, chắc chắn sẽ có biến...
“Tôi muốn chuyển nhà, mẹ đã nói chỉ cần tôi không đồng ý thì việc kết hôn có thể hủy bỏ. Hủy rồi, Vương Tuyết Tình sẽ không làm phiền tôi, tôi cũng không cần giả làm bạn gái Sở Dương nữa.” Hạ Điềm nghĩ nghĩ rồi khó xử nói.
“Không được.” Lạc Thần lập tức đáp, anh không hiểu tại sao mình lại không cho cô rời đi, nhưng tuyệt đối không được.
“Tôi cũng không đồng ý, trước khi cô rời đi, cô phải giúp tôi lừa Lạc Hy trở về Canada du học đã.” Sở Dương tiếp lời.
Hạ Điềm khóc không ra nước mắt… Tại sao lại là tôi…? Tôi đâu có mắc nợ các người?