Vô Địch Thăng Cấp Vương

Chương 90: Di chứng lâm phi lưu lại




Vốn dĩ trên đường cái náo nhiệt, người đến người đi.

Nhưng nghe thấy tiếng nói từ đằng xa, người trên đường đều vô ý thức mà đứng dẹp sang một bên, hiển nhiên nhận ra người đang đến là ai.

Lâm Phi tự nhiên cũng đứng lui sang một bên, trong lòng hiếu kỳ, từ lúc nào trong Quy Nguyên thành có người lá gan lớn như vậy, chẳng lẽ là người của đại gia tộc? 

Năm năm chưa từng trở về, Quy Nguyên thành đã trở thành một nơi hoàn toàn khác trước, huống hồ Lâm Phi lại còn là giả, còn trông chờ một người đóng giả có thể hiểu rõ về nơi người trước từng sống như Quy Nguyên thành?

Không có khả năng. Cho nên Lâm Phi chỉ đứng ở bên cạnh.

Từ cuối đường, mấy con ngựa to lớn phi tới, vừa nhìn cũng biết không phải tọa kỵ thông thường, mà là ngựa tốt giá trị trên vạn lượng. 

Trên mấy con ngựa cao lớn có mấy người trẻ tuổi, phục sức đều là thứ hiếm có, mỗi người đều anh tuấn bất phàm, vừa nhìn cũng biết là đệ tử gia tộc. Đáng tiếc, dù một người Lâm Phi cũng không nhận ra.

Người đến giống như có chuyện gì gấp, nghênh ngang từ cuối đường đi tới, vô cùng hoành hành ngang ngược.

...

Thẳng đến sau khi bọn họ rời đi.

Lâm Phi mới nhìn hướng bọn họ rời đi, như có điều suy nghĩ. Vì vừa rồi, dường như hắn nhớ tới chuyện gì đó. Cùng lúc đó, mấy tiếng nói trên đường nhất thời thu hút sự chú ý của Lâm Phi.

Thực lực Võ Đạo thất trọng thiên, mấy người trên đường nói chuyện như vậy, Lâm Phi muốn biết kỳ thực không khó. 

"Ha hả, lại là người của Trương gia, quả thực vô pháp vô thiên, xem ra bọn họ lại đi về phía cửa hàng của Lâm gia rồi." Một người trung niên có vẻ như đã thấy chuyện này nhiều rồi.

"Còn phải nói sao, Trương gia tìm Lâm gia gây phiền phức không phải ngày một ngày hai, nghe nói mấy ngày trước Lâm gia mời một gã luyện đan sư, Trương gia đương nhiên sẽ không ngồi yên xem Lâm gia phát triển, vừa rồi mấy người kia hình như là mấy vị thiếu gia của Trương gia."

Lúc hai người đang nói chuyện phiếm, bỗng nhiên có người xen vào nói: "Thật ngại quá, vừa rồi những người kia sao lại tùy ý hoành hành trên đường như vậy?" 

Người mở miệng chen vào không phải ai khác chính là Lâm Phi.

Lâm Phi tương đối thông minh, không trực tiếp hỏi những người kia đang làm gì, ngược lại đổi phương thức hỏi vì sao bọn hắn phóng ngựa trên đường cái.

Hai người vừa nhìn thấy một người trẻ tuổi, xem ra hình như là mới tới, tự nhiên không để ý, càng là không biết trước mắt chính là tam thiếu gia Lâm gia năm năm trước. 

"Tiểu huynh đệ, ngươi là vừa tới đây sao?" Người trung niên hỏi.

"Hả, ta vừa rồi thấy bộ dáng của bọn họ có vẻ cực kỳ uy phong, lúc này mới muốn hỏi một chút, bọn họ rốt cuộc là người phương nào vậy?"

Lâm Phi làm ra bộ dáng như một thanh niên lỗ mãng. 

Người trung niên bộ dạng như ta biết ngay mà, có lòng tốt nhắc nhở: "Tiểu huynh đệ, lần sau mấy lời như vậy ngàn vạn lần chớ nói ra, bọn họ đều là người ngươi không thể đắc tội, đắc tội bọn họ, ngươi có muốn rời khỏi Quy Nguyên thành cũng khó khăn, bọn họ đều là người của Trương gia."

"Không sai, đây là người của Trương gia, không dễ trêu chọc đâu, lần sau gặp được người của Trương gia, tốt nhất tránh xa ra là được." Một người khác nhắc tới cái này, gương mặt còn sợ hãi, thậm chí trộm trộm nhìn chung quanh một chút, phảng phất như lo lắng bị người phát hiện.

"Trương gia?" Lâm Phi làm ra vẻ cực kỳ khó hiểu: "Ta nghe nói ở bên ngoài, hình như là trong Quy Nguyên thành Lâm gia là uy phong nhất, từ lúc nào đến phiên Trương gia rồi?" Lời của Lâm Phi cũng rất bình thường, nên bọn họ cũng không hề hoài nghi. 

Chẳng qua bọn họ lại lộ ra vẻ mặt thổn thức, giống như đang nhớ lại chuyện gì.

"Ha hả, người thanh niên, ngươi nghĩ sai rồi, đây đều là chuyện từ xưa rồi, Lâm gia sớm đã không phải là Lâm gia năm đó nữa, hiện giờ chẳng qua là kéo dài hơi tàn mà thôi." Người trung niên lên tiếng.

Lâm Phi chắp tay nói: "Tiểu đệ là mới tới, chuyện của Lâm gia chẳng qua là lần trước bằng hữu nói cho, thật không biết có chuyện như vậy, lẽ nào trong này có ẩn tình gì sao?" Lâm Phi biểu hiện như người mới, bọn họ càng là không có hoài nghi. 

"Kỳ thực cũng không có gì, không phải là do Lâm Phi năm đó tạo nghiệt sao!"

May mà Lâm Phi là người từng trải, nếu không đúng là nằm cũng trúng đạn rồi, chuyện này đâu có liên quan đến hắn, chắc chắn là Lâm Phi trước đây gây ra.

"Lâm Phi là?" 

Hai người kia nhìn chung quanh một chút, thấy cũng không có người nào quan tâm, lúc này mới bắt đầu giải thích.

"Ngươi là mới tới, người Lâm Phi này khẳng định là không biết, năm năm trước tam thiếu gia Lâm gia sắc đảm ngập trời, vậy mà muốn muốn cường bạo nữ nhi của thành chủ, mặc dù cuối cùng không thành công nhưng vẫn mang tới phiền toái rất lớn cho Lâm gia, sau đó Lâm gia lại xuất hiện không ít biến cố, tử thương không ít cao thủ, tổn thương nguyên khí nặng nề, cộng thêm chuyện của thành chủ, vị trí bá chủ này của Lâm gia dần dần bị người kéo xuống..."

Lâm Phi yên lặng nghe, trong lòng thổn thức, không nghĩ tới việc này còn là bởi vì mình mà xảy ra. 

Mặc dù là quá khứ năm năm trước, hắn lại là Lâm Phi giả, nhưng là bây giờ ai biết hắn là giả cơ chứ, Lâm Phi trước đây lại xong đời rồi, chuyện còn lại tất cả đều rơi lên đầu hắn.

Lâm Phi nhất thời á khẩu.

Hiện nay Lâm Phi vốn đã không thể tiếp nhận được Lâm gia, vốn là định giải quyết phiền phức rồi lập tức vùi đầu khổ tu, nhưng tình huống bây giờ, Lâm gia lại vô hình trung rơi vào một hồi phong ba. 

"Khó trách lại như vậy, xem ra Lâm Phi không phải là thứ tốt lành gì." Lâm Phi nghiêm trang nói.

"Dĩ nhiên không phải, nếu như Lâm Phi thành công thì còn dễ nói, hết lần này tới lần khác tên phế vật kia dĩ nhiên lại lăng nhục một cô gái, sau lại nghe nói đã bị đưa đến Thần Vũ môn làm đệ tử ngoại môn, có vẻ như thời gian năm năm rồi cũng chưa từng trở về. Hơn nữa, tam thiếu gia Lâm gia năm đó là hoa hoa công tử, đến Thần Vũ môn rồi lại thành một tên phế vật, hình như hiện giờ mới chỉ tu luyện tới Võ Đạo tứ trọng thiên..."

Lâm Phi không cần nghĩ cũng biết, mấy tin tức này nhất định là Trương gia và Lý gia truyền tới, không phải là vì sỉ nhục Lâm gia, dùng sự thực nói cho toàn bộ Quy Nguyên thành biết, Lâm gia có một tên thiếu gia phế vật sao. 

Cường bạo nữ nhi của thành chủ cũng không thành công, ném đi mặt mũi nam nhân.

Học võ tu luyện bất thành, năm năm vẫn là một tên phế vật.

Danh tiếng của Lâm Phi trong Quy Nguyên thành vô cùng thối rữa. 

"Vừa rồi những người kia muốn làm gì thế? Xem bộ dạng vội vã của bọn hắn..." May mà tố chất tâm lý của Lâm Phi tốt, nếu không chắc cũng không khống chế được thêm nữa.

"Đây còn phải nói à, nhất định là đến tiệm thuốc hoặc là tiệm binh khí của Lâm gia, mỗi ngày nếu không dằn vặt một lần, Trương gia sẽ không từ bỏ ý đồ, lại cộng thêm thành chủ nhắm một mắt mở một mắt, Lâm gia thời gian qua sống không dễ chịu, nhất là sau đợt thi đấu năm năm, Lâm gia xem ra sắp không còn là đại gia tộc trong Quy Nguyên thành được nữa rồi, một thế lực nhị lưu sớm đã để mắt tới vị trí này của Lâm gia. Tình huống lúc này đây của Lâm gia thật không ổn nữa rồi."

Sắc mặt Lâm Phi hơi trầm xuống, không nghĩ tới vừa trở về sau năm năm lại gặp phải tình huống này. 

Nói thật ra, Lâm Phi có thể không chú ý đến chuyện này. Nhưng lúc này đây trở về, Lâm Phi nửa đường bị người chặn giết, Trương gia này hắn đã nhớ kỹ. Lâm Phi hiểu rõ một cái đạo lý, người hiền dễ bị bắt nạt, huống hồ bọn họ đã biết tam thiếu gia Lâm gia đã trở về, cho dù kết cục của Lâm gia như thế nào, bản thân hắn cũng chưa chắc sẽ có kết quả gì tốt.

Là một người từng trải, nếu như ngay cả điểm này Lâm Phi cũng không nhìn ra được, vậy đơn giản giống như một con heo ngồi đợi bị người giết rồi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.