Vô Địch Thăng Cấp Vương

Chương 78: Đánh trương vạn sơn tàn bạo (trung)




Đầu tiên đao này khiến trưởng lão kinh sợ.

Đao này khiến nghi trượng kinh sợ.

Đao này khiến cho những đệ tử Võ Đạo cửu trùng thiên Trương Vô Địch liên tiếp kinh sợ, trên mặt họ lộ ra biểu cảm khó có thể tin được! 

Đao này ngoài việc khiến cho tất cả đệ tử Võ Đạo bát trùng thiên kinh sợ ra thì còn khiến họ vô cùng sững sờ!

Đao này khiến cho tất cả đệ tử ngoại môn ngẩn người tại chỗ tất cả đều bị nhát đao kinh diễm này làm cho kinh sợ, trấn át khiến trong lòng họ dâng lên cảm giác khó mà sánh bằng được.

Đao này đao pháp sắc bén, hung dữ mạnh mẽ như một con hổ xổ lồng muốn xé nát, xé vụn mọi thứ đang ở trước mặt để không phụ sự tồn tại của nó. 

Bất kỳ ai cũng không nghĩ rằng Lâm Phi lại có thể xuất ra đòn công kích cường thế như vậy.

Cường thế, quá cường thế.

Vốn dĩ Trần Tiểu Sinh người trước đây bị Lâm Phi đánh bại vô cùng tức giận nhưng sau khi nhìn thấy một chiêu này hắn vô cùng kinh sợ dường như thời khắc này có thể nhét cả quả trứng vịt vào miệng hắn vậy. 

“Hắn... sao hắn có thể lợi hại đến như vậy, nếu như lúc đó Lâm Phi sử dụng chiêu này thì không phải ngay đến một chiêu ta cũng không chống đỡ được sao? Đây mới là sức lực thật sự của Lâm Phi sao?”

Một cơn gió mát thổi tới, Trần Tiểu Sinh mới phát hiện bản thân đang sợ hãi mồ hôi chảy xuống lạnh toát sống lưng.

Một tên khủng bố như Lâm Phi mà bản thân vẫn còn muốn tìm cơ hội trả thù, Trần Tiểu Sinh hận không thể tát cho mình vài cái để cho đầu óc tỉnh táo trở lại, bản thân sống không có phiền phức bây giờ lại nhìn thấy nhát đao này nữa khiến cho Trần Tiểu Sinh không còn nóng nảy nữa, từ đó kế hoạch báo thù của hắn biến mất không có tin tức gì. 

Đùa sao, Trần Tiểu Sinh không dám gây khó dễ cho Lâm Phi!

Thế là Lâm Phi lập tức bị liệt thành nhân vật nguy hiểm!

Bản thân Trần Tiểu Sinh cũng không thể cảm được chiêu này thậm chí còn không có cách nào phá giải chỉ còn cánh hứng đầu chịu đòn. 

Tình trạng giống như Trần Tiểu Sinh cũng không ngừng xuất hiện trong những đệ tử ngoại môn, tất cả đều bị một đao kinh diễm của Lâm Phi dọa cho khiếp sợ.

Đao này không phải là đao pháp của Thần Vũ môn mà là đao pháp bên ngoài.

Một đao kinh diễm của Lâm Phi chính là dùng cường thế để đánh bại Trương Vạn Sơn! 

Cường thế, cái gì là cường thế!

Bây giờ chính là cường thế, Lâm Phi có thể tưởng tượng ra tình huống ở ngay thời khắc này, có điều trước mắt trong lòng hắn chỉ có đánh bại Trương Vạn Sơn và giẫm đạp hắn dưới chân mình, còn nữa phải để lại ký không bao giờ quên cho Trương Vạn Sơn, tất cả những điều này sẽ đến nhanh thôi hắn sắp thành công rồi.

Thực chất bên trong con người Lâm Phi chính là hung ác tàn nhẫn như vậy. 

Nếu như trên võ đài không xuất hiện thương vong nào thì tất cả đều dễ nói nhưng những việc ngoài ý muốn thường khó tránh khỏi.

Kể từ sau khi Trương Vạn Sơn bước lên võ đài thì Lâm Phi đã nhìn thấy luồng khí tức hung tàn trong mắt đối phương, trong lòng Lâm Phi rõ hơn ai hết nếu như bản thân nương tay thì không hẳn Trương Vạn Sơn vì thế mà nương tay.

Cho nên khi vừa ra tay Lâm Phi đã tiến hành công kích cường thế không để cho Trương Vạn Sơn có cơ hội ra tay. 

“Thình thịch!”

Nét mặt Trương Vạn Sơn không còn là gió nhẹ mây thưa nữa mà lúc này đây hiện lên trên đó là nỗi run sợ, cho dù che giấu rất tốt nhưng chắc chắn sẽ lộ ra chấn động trong lòng, trường kiếm rút ra chém ngang trời đao kiếm công kích lẫn nhau phản ứng không phải là nhanh bình thường, cho dù như vậy nhưng Trương Vạn Sơn vẫn phải lùi sau ba bước, trên nền võ đài phía sau người xuất hiện một vết đao như hào sâu.

Ba bước, ba bước cứng nhắc trước mặt tất cả mọi người. 

Cường thế Lâm Phi sử dụng đao pháp Nhất Đao Lưỡng Đoạn làm sao có thể để cho Trương Vạn Sơn tạm nghỉ, hắn căn bản không cho đối phương cơ hội suy nghĩ thậm chí là phản kích.

Đao thứ hai lại chém xuống, lại là đao pháp Nhất Đao Lưỡng Đoạn!

Lần thứ hai thể hiện Nhất Đao Lưỡng Đoạn kỳ lạ thay nhát đao này lại tăng lên hai đường ánh sáng trắng, đao thức có phần biến hóa mang theo một luồng trọng thế giống như một ngọn nút hung dữ mạnh mẽ chiếm thế thượng phong chấn áp xuống. 

Điên cuồng rồi!

Đệ tử ngoại môn điên cuồng rồi.

Bất kỳ ai cũng có thể hiểu đao này ngoài sự khủng bố ra còn có thể ép Trương Vạn Sơn phải lùi bước thì chắc chắn đã tiêu hao một lượng Huyền khí rất lớn, ai có thể ngờ rằng Lâm Phi lại có thể sử dụng đao pháp hung dữ mạnh mẽ này lần nữa. 

Đao thứ nhất đánh lui Trương Vạn Sơn!

Vậy đao thứ hai thì sao?

Không ai hiểu không ai có thể dự liệu.... tất cả bọn họ ngoài việc đều bị thu hút bởi nhát đao này của Lâm Phi ra thì họ còn bái phục hơn. 

Đây mới là sức lực thật sự của Lâm Phi.

...

Đao pháp, Nhất Đao Lưỡng Đoạn! 

Lâm Phi sớm đã lĩnh ngộ đến cảnh giới cực cao, một khi ra tay thì sát khí bức người có kiên quyết chém lìa mọi thứ trong trời đất, có thể khống chế Huyền khí trong một phạm vi nhất định.

Trường kiếm của Trương Vạn Sơn tung ra vô số kiếm hoa, nét mặt vẫn không thôi sợ hãi thứ biểu cảm này cứ ở mãi trên mặt hắn, bởi vì đao thế mà nhát đao thứ hai mang lại một lần nữa phát sinh biến hóa ngược trời.

Kinh sợ, không cam tâm, bất ngờ tất cả những thứ này biểu lộ rõ trên mặt Trương Vạn Sơn, dường như buồn bực đến ói máu hắn không tin làm sao Lâm Phi có thể mạnh như vậy. 

Trương đại, bản thân Trương Vạn Sơn cũng không cảm thấy được!

Leng keng!

Một người trước một người sau, bóng dáng hai người đang lay động, những âm thanh liên tục không ngừng chuyền đi từ trên võ đài, mọi người nhìn thấy bóng dáng thảm hại của Trương Vạn Sơn bước ra từ trong trận đấu khóe miệng rướm máu, dáng vẻ không còn ung dung nữa. 

Bị thương rồi, bị thương rồi.

Trương Vạn Sơn bị thương rồi, bị thương dưới tay Lâm Phi.

“Đao thứ ba, Nhất Đao Lưỡng Đoạn, gió cuốn!” 

Trong chớp mắt cả người Lâm Phi xoay tròn lên hóa thành một cơn lốc, luồng đao ánh trắng hiện lên trong mắt mọi người. Lúc này dường như Lâm Phi chém ra mười đao thậm chí là năm mươi đao thậm chí là một trăm đao thậm chí là... cơn lốc cuồn cuộn khắp trên võ đài, luồng đao ánh trắng.

Trên khán đài các trưởng lão cũng không thể ngồi im được nữa.

Hồ Phi trưởng lão hai mắt mở to chốc chốc lại nhíu mày chốc chốc lại giãn ra dường như ông đang rơi vào suy nghĩ bất tận. 

“Không đúng, không đúng, đây không phải là Phong cảnh... Phong cảnh không phải là như vậy... ta hiểu rồi, ha ha ha! tiểu tử giỏi lắm có thể dựa vào tốc độ thân pháp tự thân để làm cho tốc độ đạt mức cực hạn, diễn biến ra một sự tồn tại giống như Phong cảnh, thiên tài, đúng là thiên tài!”

Tất cả các trưởng lão khác cũng nhìn ra nội tình cho nên họ nhìn Lâm Phi như một quái vật.

Xuýt chút nữa họ cho rằng đệ tử ngoại môn Lâm Phi này đã lĩnh ngộ Phong cảnh! Nếu đúng là như vậy thì họ thật sự không biết phải nói như thế nào. 

Phong cảnh!

Nhìn cả Thần Vũ môn thì số đệ tử lĩnh ngộ được Phong cảnh chỉ đếm trên đầu ngón tay nhiều nhất là có thể lĩnh ngộ được một phần trong đó là đã vô cùng thoải mái rồi.

Nếu ai lĩnh ngộ Phong cảnh thì chỉ cần tốc độ thôi đã có thể giày vò chết người. 

Vừa nãy đúng là họ không nhận ra chỉ đến khi Hồ Phi trưởng lão nhắc nhở thì họ mới hiểu thực ra Lâm Phi chưa hề lĩnh ngộ Phong cảnh, nhưng hắn lại có thể mở con đường tắt để phát huy gió lốc đây mới là điểm khó có thể tin được.

Nếu không phải là việc xuất hiện trước mắt thì họ đều cho rằng đó chỉ là giả.

Trên võ đài, luồng đao ánh trắng, một cơn lốc to như thế tùy ý hoành hành ngang trời, chiếm cứ cả võ đài khiến cho mọi người không thể tìm ra vị trí của Lâm Phi, dường như hắn đã hóa thân thành một phần trong đó hoàn mỹ tuyệt vời và không có kẽ hở. 

Leng keng...

Vù vù...

Luồng đao và Canh khí xung kích, một luồng khi tức nguy hiểm tràn ngập khắp trên võ đài. 

“Triệt thủ!”

Ầm một tiếng cả cơn lốc cuộn xuống phía dưới, Trương Vạn Sơn sớm bị bức bách đến mép võ đài và thực sự rơi vào trạng thái kinh sợ.

Một bàn tay to thô ráp thò ra trong không gian, đi cùng với luồng đao giống như gió vậy. 

“ Keng!”

Trường kiếm rớt khỏi tay, trong phút chốcTrương Vạn Sơn cảm thấy bàn tay bị tê liệt.

Đây mới chỉ là bắt đầu thôi. 

Bàn tay to thô ráp đó lại có thể xuyên qua Canh khí hộ thân tát một cái vào mặt Trương Vạn Sơn, âm thanh vang dội vang vọng khắp cả quảng trường, cùng với âm thanh đó là một vài cái răng dính máu bay ra giống như hai hạt ngô vậy.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.