Vô Địch Thăng Cấp Vương

Chương 207: Uy của kiếm pháp




Sơn môn Huyền Vũ môn!

Huyền Thất đứng bên ngoài, ngoài cửa vang lên tiếp đập nhẹ nhàng, có vẻ có người đang chờ đợi.

Huyền Thất vốn đang ngồi đột ngột mở hai mắt ra, một đạo hàn quang chợt lóe lên, một tay tạo thành trảo, người phía ngoài lập tức bị bắt lại. 

"Vì sao lại gõ cửa, vi sư không phải đã nói tối nay không ai được quấy rầy rồi sao?"

"Bẩm sư phụ... tiểu tử Lâm Phi kia có đi ra ngoài... Không phải người đã dặn một khi Lâm Phi rời khỏi khu vực thành Sơn Hà phải tới thông báo sao?" Trên trán đệ tử kia đã toát mồ hôi lạnh.

Giọng điệu Huyền Thất thả lỏng, "Các ngươi xác định Lâm Phi đã ra ngoài?" 

"Đại sư huynh vẫn luôn nhìn chằm chằm bên ngoài, không biết tại sao tiểu tử Lâm Phi kia bỗng nhiên rời thành Sơn Hà, khổ công đại sư huynh thiên lý nhãn thần thông..."

Trong đầu Huyền Thất nhanh chóng suy luận, âm tình bất định, thầm nghĩ, "Có đi ra ngoài? Chẳng lẽ đã xảy ra chuyện gì? Hoặc cũng có chuyện không thể để người khác thấy được?"

Sau khi suy nghĩ, Huyền Thất quyết định bắt giữ Lâm Phi, đầu tiên phải diệt trừ thiên tài mười bảy tuổi đạt được ý cảnh của Thần Vũ môn, không bóp chết không được. 

Nguyên nhân thứ hai, nếu có thể tìm hiểu ra được tinh túy của ý cảnh, như vậy có thể tạo ra không ít tác dụng cho đệ tử của Huyền Vũ môn.

"Thông báo, để Phạm Thương dẫn người qua đó, đích thân bắt Lâm Phi về, nhớ nhất định phải để lại mạng của hắn, có hữu dụng cho vi phu, không được quên phải làm bí mật một chút, chớ để bị phát hiện!"

Mấy chữ đằng sau hắn trực tiếp gằn giọng lớn tiếng nói. 

Cơ hội ngàn năm có một, Huyền Thất suy nghĩ cẩn thận, quyết định mạo hiểm ra tay một lần, bên cạnh Chương Văn mặc dù là bản thân hắn ra tay cũng không chiếm được ưu thế gì.

Trước mắt không biết vì sao Lâm Phi rời đi, nói tóm lại thì đây là một cơ hội tốt.

Huyền Thất không muốn bỏ qua. 

"Đi xuống đi, các ngươi nhớ rõ phối hợp!"

Sắp xếp cho đại sư huynh Phạm Thương ra tay, Huyền Thất không lo lắng xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn.

Đại sư huynh này đã có thực lực đại viên mãn, cho dù thực lực của Lâm phi tốt cũng đừng mơ đối kháng được với cường giả đại viên mãn. 

....

Ánh trăng tối nay không tồi, ánh trăng màu bạc chiếu sáng, thi thoảng truyền tới tiếng thú kêu vang.

"Tốc độ không tồi, không hổ là thiên tài đã lĩnh ngộ Phong Chi Ý Cảnh." 

Sau khi Lâm Phi đáp xuống liền há mồm thở dốc, đến cả tốc độ cũng kinh người, thoáng cái đã đã bay ra trăm dặm vẫn chưa thể thích ứng được, chân nguyên trong cơ thể tiêu hao không ít.

Thấy bộ dạng Chương sư bá nhàn nhã, Lâm Phi bị đả kích không nhỏ.

"Không biết Chương sư bá nửa đêm tại sao lại dẫn mình tới đây." Trong lòng Lâm Phi thầm nghĩ, lẳng lặng chờ đợi, nghĩ không ra tại sao có thể yên lặng theo dõi kì biến. 

"Ngươi nhất định đang thấy rất hiếu kỳ tại sao dẫn ngươi tới đây phải không?"

Không hiếu kỳ mới là lạ ấy.

Trong lòng Lâm Phi thầm nghĩ như vậy, nhưng cũng không nói ra khỏi miệng. 

"Sư bá dẫn ta ra ngoài khẳng định có lý do của người, đệ tử không dám hỏi nhiều!" Lâm Phi dứt khoát chất phác nói.

Chương Văn đi cách mấy trượng. "Hiện giờ ngươi toàn lực ra tay với ta!"

Hả. 

Lâm Phi bị dọa hết hồn, vị Chương sư bá này rốt cuộc muốn làm gì, muốn bản thân đích thân ra tay với hắn?

"Kì kèo cái gì, còn không nhanh đi!"

Ầm, ầm. 

Trái tim Lâm Phi dao động, hiển nhiên trong câu nói kia có rót chút uy áp.

"Vậy đệ tử xin được xuất thủ!"

"Dùng đao của ngươi ra tay toàn lực, bản thân ta sẽ áp chế xuống thực lực Huyền Giả sơ kỳ." 

Lâm Phi ném suy nghĩ ra sau đầu, quả nó khỉ gió gì, dù sao cũng là sư bá bảo mình đích thân ra tay mà.

"Vút, vút, vút!"

Đồ Long đao xuất hiện trong tay, ba đạo gió xoáy quét ngang bay tới. 

Lúc này, Lâm Phi không giấu diếm gì nữa, ra tay toàn lực, đao mang gào thét giữa không trung truyền tới những tiếng nổ "đoàng, đoàng, đoàng", tựa như muốn xé toạc hư không.

Những bụi cỏ cây non gần đó đã bị phá nát, dưới cơn gió xoáy biến thành những mảnh nhỏ.

Nếu dùng tốc độ để hình dung, vậy thì Lâm Phi có thể nói rằng một chiếc Ferrari trong vài giây có thể đánh đến hai trăm, ba trăm con ngựa, đạo gió xoáy lúc này cũng giống chiếc Ferrari đó. 

Tốc độ nhanh không cách nào bắt được.

Toàn lực ra tay, uy lực khủng bố, Lâm Phi thực sự không tin sư bá có thể đỡ được, nhất là khi đã áp chế thực lực đến Huyền Giả sơ kỳ.

Lão tử có thể đánh chết Huyền Giả hậu kỳ, ngươi có thể che chắn được công kích của ta sao? 

Từ sau buổi tối đó, ý cảnh đã có chút đột phá, một đao chém ra ngoài dung nhập với năng lượng phong, tốc độ đã tăng một khoảng lớn.

Nếu trước có thể bị bắt được, như vậy lúc này sau khi ra tay đã không giết người thì thôi, một khi đã giết chắc chắn máu chảy thành sông.

Đối mặt với đao pháp cực kỳ khủng bố, bất kì kẻ nào khi đối mặt với chiêu này thì ý niệm đầu tiên xuất hiện trong đầu chính là xoay người chạy trốn. 

"Công kích rất bá đạo."

Chương Văn nhẹ nhàng nói một câu, gương mặt vẫn vân đạm phong khinh, tựa như chẳng thèm ngó ngàng tới công kích trước mặt vậy.

"Phá!" 

Ba đạo gió xoáy ùn ùn cuốn tới, đao mang hóa thành hàn phong, y phục trên người Chương Văn vang lên những âm thanh "bành bạch", không gió mà bay.

"Leng keng!"

Trường kiếm của Chương Văn tuốt ra khỏi vỏ, đạo kiếm quang hóa thành lưu quang chém một kiếm phá tới. 

Kiếm quang lợi hại như một làn gió nhẹ nhàng, đối với cơn gió xoáy trước mặt tưởng chừng như không có uy lực gì, nhưng khi một kiếm chém xuống thì ba đạo đao pháp như có thể chém được Huyền Giả hậu kỳ kia lại sụp đổ như thủy tinh vỡ.

Chương Văn lại lần nữa chém một kiếm, mục tiêu chính là Lâm Phi.

"Nguy hiểm!" 

"Nguy hiểm!"

Tóc gáy toàn thân Lâm Phi đều dựng hết lên, cảm nhận được nguy hiểm nháy mắt bao phủ lấy cả cơ thể, thậm chí không thể nhúc nhích được, giống như sau đó sẽ bị chiêu này đánh chết vậy.

Cái gì mà Huyền Giả hậu kỳ, cái gì mà thực lực Huyền Sư, một kiếm này đã khiến Lâm Phi lần đầu tiên cảm thấy bất lực. 

Cái gì mà Kim Cương Bất Hoại thân.

Cái gì mà Thủy Hỏa Liên Hoa.

Cương khí hộ thân gì đó. 

Trước một kiếm này, Lâm Phi không thể nghĩ ra được cách phá vỡ.

Vù!!

Một kiếm sắc bén, một kiếm giết được tất cả trong nháy mắt tiêu tán không còn, Lâm Phi chỉ cảm giác được từng làn gió nhè nhẹ thổi qua tóc mình. 

"Răng rắc!"

Một gốc cây sau lưng Lâm Phi cách đó mấy trượng trực tiếp bị cắt làm hai ngay chính giữa, dọa vô số con chim phải bay ra khỏi rừng.

"Đây chính là kiếm pháp?" 

Chẳng biết từ bao giờ, sau lưng Lâm Phi đã chảy một tầng mồ hôi lạnh, công kích cường hãn của hắn dù thi triển toàn bộ cũng không thể chắn được một kiếm này.

Hắn không bị trọng thương, mà là bị giết chết trong một chiêu.

..... 

"Đây là Phong Kiếm!"

Chương Văn chỉ một kiếm đã liên tiếp phá vỡ đao pháp của Lâm Phi, thậm chí khiến hắn lần đầu cảm nhận được nguy hiểm chân chính chỉ trong một kích tùy ý. Chỉ cần hắn muốn thì có thể làm được.

"Phong Kiếm như gió như ảnh, cương nhu lưu loát, giết người vô hình!" 

Lâm Phi biểu lộ vẻ giật mình.

Lâm Phi đã từng thấy qua không ít kiếm pháp, nhưng có lẽ thật không ngờ kiếm pháp lại có thể đáng sợ như vậy.

Lâm Phi chợt thét lên một tiếng đầy kinh hãi, "Đây là Phong Chi Bổn Nguyên?" 

Cẩn thận hồi tưởng lại, một kiếm khi nãy lộ ra khí tức quen thuộc.

Đây rõ ràng là khí tức của phong.

Sau khi lĩnh ngộ ý cảnh hệ phong, Lâm Phi luôn có cảm giác quen thuộc với sự tồn tại của phong nguyên tố. 

Sau một hồi thất thần, Lâm Phi chợt khôi phục lại, líu lưỡi trợn mắt nhìn vị sư bá này.

"Ngươi nghĩ sai rồi, đây chỉ là kiếm pháp hệ phong mà thôi, sau khi tu luyện đạt cảnh giới đại thành có thể đạt tới Phong Chi Ý Cảnh, từ đó có thể dung nhập cương với nhu, một lúc nào đó sẽ hòa cương nhu làm một, như vậy sẽ đạt cảnh giới đại thành!"

"Ví dụ một đao khi nãy của ngươi chính là "cương" trong Phong Kiếm, đằng sau xuyên qua ngươi là "nhu" trong Phong Kiếm, cương nhu cùng tồn tại, Phong Kiếm Chi Uy." 

Lâm Phi dường như đã ngộ ra.

"Sư bá, chẳng lẽ nắm bắt được ý cảnh hệ phong, học được kiếm pháp sẽ dung hợp cả hai được sao?"

"Không hổ là thiên tài lĩnh ngộ Phong Chi Ý Cảnh, hiện giờ đã biết rõ vì sao ta bảo ngươi bỏ dùng đao, đổi thành dùng trường kiếm, tu luyện kiếm pháp rồi chứ!" 

Chương Văn dường như đã biết hắn sẽ nghĩ như vậy.

Uy của kiếm pháp, cương nhu lưu loát, cương có thể phân cao thấp với đao pháp, nhu lại có thể giết người vô hình.

Nếu khi nãy gặp phải một cao thủ dùng kiếm, không cần đích thân hắn ra tay, sợ rằng bản thân đã chết ngắc trên mặt đất rồi không phải sao? Lâm Phi lại một lần nữa toát mồ hôi lạnh. 

Có thể nói đây là lần đầu tiên Lâm Phi nhìn thấy một kiếm pháp khủng bố như vậy.

Nếu Chương sư bá ra tay toàn lực, không biết sẽ như thế nào? Ít nhất, Lâm Phi nghĩ không ra, nhưng nhất định sẽ rất đáng sợ.

"Mình có nên bỏ dùng đao, thay bằng dùng kiếm không đây?" 

Lâm Phi do dự.

Sau khi lĩnh ngộ Phong Chi Ý Cảnh, hắn dường như sinh ra sự kháng cự với đao, giống như mình vừa ra tay liền có thể thi triển ra kiếm ý vậy.

"Phong Nhận!" 

Di chuyển nhẹ như gió, chỉ một thoáng đã đứng trên một cành cây, trên cây lập tức lưu lại một vết nứt.

"Ngươi trời sinh là cao thủ dùng kiếm, sau khi kiếm pháp dung hợp với lực lượng hệ phong, trừ phi gặp phải cao thủ ý cảnh, hoặc cường giả bổn nguyên, nếu không người bình thường không phải đối thủ của ngươi!"

Lâm Phi không hề nghi ngờ tính chính xác của lời nói này. 

Bản thân khi lĩnh ngộ Phong Chi Ý Cảnh, đao pháp khi dung nhập với tốc độ hệ phong khi ra tay sẽ khiến người khác khó lòng phòng bị được, nếu sau này mình lĩnh ngộ được Phong Chi Bổn Nguyên, e rằng chỉ cần một ý niệm trong đầu không phải đã có thể giết người ngoài ngàn dặm rồi sao?

Lâm Phi lập tức lâm vào trầm tư.

....

"Đuổi theo, người kia ở phía trước, khi nãy đã bộc phát ra dao động chân nguyên!"

Trong đêm tối, một đám người đi thẳng tới bên ngoài núi.

Dẫn đầu là một người dáng vẻ cao to, anh tuấn tiêu sái, gương mặt trắng nõn giống như một thiếu nữ, vẻ đẹp không thua kém bất kì một nữ tử nào, ống tay áo bay theo gió, mái tóc dài tung lên, khí phách hào hùng. 

Người này chính là Phạm Thương trong lời của Huyền Thất, là đệ tử có thực lực mạnh nhất, nếu tương lai không có bất ngờ gì xảy ra thì chính là người kế thừa vị trí của Huyền Thất, người này tuổi còn trẻ đã đạt tới cảnh giới Huyền Giả đại viên mãn.

Phạm Thương ở thành Sơn Hà hoàn toàn xứng đáng là thiên tài, cộng với dáng vẻ anh tuấn không biết đã mê đảo bao nhiêu thiên kim tiểu thư, xâm nhập không biết bao nhiêu khuê phòng, do đó có danh xưng là "Công tử đa tình".

"Sư phụ thật là, không phải chỉ là một tiểu thiên tài thôi sao, để nhị sư đệ, tam sư đệ ra tay là được rồi, còn cần mình đích thân ra tay." Phạm Thương nở nụ cười mê người, "Ngươi đã có thể khiến sư phụ phải nhớ thương như vậy, vậy thì chờ bị ta bắt đi!" 

Hai đệ tử Huyền Giả hậu kỳ đi đằng sau.

"Đại sư huynh ra tay, chẳng qua chỉ là một tiểu tử Lâm Phi mà thôi, còn không phải dễ như trở bàn tay hay sao!"

"Nếu đại sư huynh ra tay, thì ngày hôm qua đã không đến phiên tiểu tử Lâm Phi kia ra mặt rồi!" 

....

Người bên cạnh đều nói những lời nịnh nọt.

Hàng lông mày Phạm Thương nhếch lên, khinh thường nói, "Một kẻ không biết đạt được kỳ ngộ gì đã gây ra chuyện như vậy, tối nay rơi vào tay ta, ta sẽ cho hắn biết cái gì mới là thiên tài chân chính!" 

"Đại sư huynh ra tay, Lâm Phi chắc chắn phải thua!"

"Đại sư huynh uy vũ!"

....

Chương Văn vẫn không mở miệng.

Loại chuyện này thật ra không tiện lựa chọn, trừ phi bản thân đã nghĩ thông suốt, bằng không dù là ai cũng không can thiệp được.

"Một đám không biết sống chết!" 

Bỗng nhiên Lâm Phi ngẩng đầu lên, nhìn hướng rừng cây, lỗ tai giật vài cái.

Chương Văn khoát tay, nhìn dáng vẻ như không có gì cả, nhưng Lâm Phi nhìn thấy hàn quang chợt lóe trong mắt hắn, trong lòng lập tức thấy vui vẻ, có người sắp phải chết rồi.

Quả nhiên đúng như những gì hắn đoán, trong bụi cây lập tức lao ra một đám người, số lượng không dưới mười, mỗi người đều mang khí tức hùng hậu. 

"Cảnh giới Huyền Giả đại viên mãn!"

Khi thấy đám người trẻ tuổi kia, đồng tử Lâm Phi co rụt lại, cảm nhận được trên thân đối phương khí tức mạnh mẽ hơn cấp bậc Huyền Giả.

"Không sao, xem thử bọn chúng chơi chiêu gì!" 

Giọng nói của Chương Văn vang lên bên tai.

Lâm Phi nhìn ra Chương sư bá đang tức giận, bất kể những kẻ này có lai lịch gì, nếu không nói ra được lí do, tối nay cũng không cần phải rời đi nữa.

"Ngươi chính là Lâm Phi? Ta thấy cũng không có gì đặc biệt!" 

Phạm Thương nở nụ cười mê người, "Ngươi muốn ta đích thân ra tay, hay trực tiếp thúc thủ chịu trói?"

Giọng điệu cuồng vọng hoàn toàn không coi Lâm Phi ra gì.

Lâm Phi nói, "Các ngươi muốn bắt ta?" 

"Chúng ta dẫn ngươi về, trước mắt ngươi còn không đáng được ta bắt về, nhân lúc thời gian còn sớm trực tiếp đi theo ta, tránh ta phải đích thân ra tay!"

Một ngón tay bạch ngọc vươn trong tay áo Phạm Thương ra ngoắc một cái với Lâm Phi.

Tất cả những người phía sau tản ra vây quanh hai người Lâm Phi, bộ dạng sẽ ra tay bất cứ lúc nào. 

"Người của Huyền Thất cũng chỉ có chút bản lĩnh như vậy."

Gương mặt Chương Văn không có cảm xúc gì nói.

Làm nhân vật cấp cao của Thần Vũ môn, Chương Văn chỉ liếc mắt đã nhìn ra được vấn đề, giọng nói mang theo chút uy áp. 

Phạm Thương nói, "Thì ra ngươi còn có người giúp đỡ, khó trách ngươi bình chân như vại, đêm còn dài, giải quyết các ngươi trước rồi nói, giết chết nam nhân trung niên kia, bắt sống Lâm Phi!"

"Thiên tạo nghiệt không thể sống."

Giọng nói trầm từ trong miệng Chương Văn thốt lên hóa thành uy áp, "Tiểu tử, ngươi phải nhìn kĩ thế nào là trong cương có nhu!" 

Lâm Phi thu lại tâm thần, không dám thư giãn một chút nào.

"Đây là cương kiếm pháp!"

Những người xung quanh chưa kịp định thần lại, thân thể đã như bị đao phong phá nát, cả người hóa thành mảnh nhỏ, ngoại trừ máu tươi trên mặt đất ra không còn ai sống sót. 

"Đây là nhu kiếm pháp!"

Chương Văn lại phẩy kiếm một cái, mục tiêu lần này chính là hai Huyền Giả hậu kỳ.

Sắc mặt hai Huyền Giả hậu kỳ kia lập tức đại biến, cả người tê liệt ngã xuống mặt đất, một chiêu cũng không ngăn cản được, trực tiếp chết trên mặt đất. 

"Ngươi là cường giả Huyền Sư, ngươi rốt cuộc là ai, sư phụ ta chính là Huyền Thất của Huyền Vũ môn, chuyện tối nay là vãn bối làm sai, nể mặt sư phụ...."

Sắc mặt Phạm Thương phút chốc đen lại, trước đó còn nghi vấn, sau đó hóa thành sợ hãi.

Hai Huyền Giả hậu kỳ nói giết là giết, bản thân hắn cũng không làm được, quan trọng là chết không có bất cứ âm thanh nào. 

"Sư phụ của ngươi sao lại thu một phế vật như ngươi, đệ tử Thần Vũ môn cũng dám bắt về, làm việc gì sai đều phải trả giá thật đắt!"

"Không!"

Phạm Thương trong nháy mắt nhảy ra xa cách đó mười trượng, xâm nhập vào trong rừng cây, tên này cũng là kẻ thông minh, biết đã gặp phải cường địch, hiện giờ không đi còn đợi đến bao giờ, lặng lẽ bóp nát một phù văn truyền tống. 

"Phụt!"

Vừa thuấn di ra ngoài, Phạm Thương lập tức phun ra ngụm máu tươi.

"Ta lại không ngăn được.... một chiêu của cường giả Huyền Linh...." 


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.