Vô Địch Thăng Cấp Vương

Chương 204: Kỳ phùng địch thủ




Lúc này thời điểm quan trọng nhất đã đến!

Rốt cuộc là Thần Vũ môn thắng hay là Huyền Vũ môn thắng.

Giờ phút này nhìn tình cảnh trên sân, không khí yên tĩnh bắt đầu sôi trào, từ trên xuống dưới mọi người đều đổ dồn ánh mắt vào hai người lập tức sẽ phải lên đài là Lâm Phi và Thanh Mang. 

Cho nên từ khi Lâm Phi muốn lên đài thì bọn họ đã biết.

Cho dù là Lâm Phi hay Thanh Mang, tình hình liên quan đều được đặt trước mặt bọn họ.

Trong lúc vô hình, trận đấu ngày hôm nay đã không còn là trận đấu của người bình thường, mà là trận đấu thắng thua sẽ quyết định tình huống của quận Sơn Hà. 

Nếu Huyền Vũ môn thắng, vậy thì ảnh hưởng của họ sẽ càng lớn, mà lực ảnh hưởng của Thần Vũ môn lại đang không ngừng thu nhỏ lại, tương lai sẽ có tình huống thế nào mọi người dường như đã có thể tưởng tượng ra.

....

"Lâm Phi trận cuối này đừng để bản thân bị áp lực quá lớn!" 

Đông Sơn tuy là vừa biết được tình huống hiện tại, mặc dù không biết tại sao, nhưng hắn đối với Lâm Phi ấn tượng quả thật rất tốt, không chỉ là vì việc lần trước, vậy nên mới có thể nói ra câu nói như vậy.

Lâm Phi cười cười: "Yên tâm, ta sẽ không cậy mạnh, nếu quả thật đánh không thắng được, ta sẽ lập tức buông tay!"

Tuy ngoài miệng hắn nói như vậy, nhưng thực tế trong lòng hắn lại bất đắc dĩ, chỉ qua một câu nói của Chương sư bá, thì đã biết hắn sẽ phải dốc toàn lực, nếu như thất bại, khẳng định sẽ không có chuyện gì tốt. 

Mặc dù đối phương không làm gì với mình, ngỗ nhỡ bị đông lạnh hay gì đó, cũng không phải là chuyện gì tốt.

Quan trọng là Lâm Phi muốn có được một lời hứa từ Chương sư bá, cho nên hắn nhất định phải thắng, cho nên bất kể là đánh với ai, hắn cũng sẽ không bỏ cuộc, cho dù có đánh với ai hắn cũng đánh bại hắn.

Nếu thắng đại biểu là hắn có sức mạnh, nếu không khẳng định không có cách nào qua được cửa ải này, dù sao, chuyện đó cũng không phải là chuyện nhỏ gì. 

Đối ngoại, Lâm Phi cũng muốn nói chuyện thuyết phục một chút, cũng không thể nói là hắn lấy yêu cầu nhỏ của bản thân?

Cùng lúc đó, Kim Phượng cũng đi tới, nhẹ nhàng nói: "Cám ơn đan dược của ngươi."

Lâm Phi cười nói: "Dùng tốt là được rồi!" 

Kim Phượng nói rằng: "Thực lực của Thanh Mang rất mạnh, ngươi phải cẩn thận, bên ngoài đồn đại, trên tay Thanh Mang còn có đòn sát thủ, rất khó đối phó, ngươi tuyệt đối đừng cậy mạnh!"

"Vì mấy lời này của ngươi, ta sẽ đánh bại đối phương, chiến thắng trận này!" Lâm Phi trịnh trọng nói.

Kim Phượng cũng không nói thêm gì nữa, nàng ta có thể nói được lời này đã là không dễ dàng rồi. 

Lúc này, bên tai hắn cũng truyền đến thanh âm của Chương sư bá.

"Hãy lấy ra thực lực lúc ngươi dùng để đánh bại Kim Phi. Thanh Mang kia thực lực rất mạnh, quanh thân hình thành sát khí, chỉ cần không bị sát khí xâm lấn, thì chỉ cần dùng Thủy Hỏa Liên Hoa kia của ngươi là có thể giải quyết tên nhóc kia rồi."

Lâm Phi đâu dám nói gì, trong lòng lại thở dài một hơi: "Thực lực của mình quả nhiên vẫn là quá yếu." 

Trên đại lục này, nếu muốn có tự do chân chính, cần phải có thực lực cường hãn.

"Xem ra chính mình vẫn còn cần cố gắng hơn!"

Kể từ đó, ý nghĩ kia trong lòng Lâm Phi không ngừng bành trướng, ánh mắt lộ ra thần sắc kiên định. 

"Bây giờ, ta nhất định phải thắng, hơn nữa còn phải thắng một cách nhanh chóng, thắng một cách gọn gàng!"

Chương Văn vẫn luôn luôn quan tâm Lâm Phi, nhìn thấy hắn lộ ra nồng đậm ý chí chiến đấu, vô thức sờ râu, khá là thỏa mãn, thầm nghĩ: "Không nghĩ tới trong môn phái của ta lại cho ra được một thiên tài như vậy, mặc dù mới chỉ là thực lực huyền giả sơ kỳ, nhưng lại có thể đánh lại huyền giả hậu kì, nếu như bồi dưỡng đúng cách, vậy đại hội nửa năm sau..."

Bang chủ của Kim Phong Tế Vũ lâu, bọn họ cũng đặt toàn bộ hi vọng cuối cùng lên người Lâm Phi. 

"Đệ tử của Thần Vũ môn quả nhiên đều là người biến thái, chả trách họ vẫn luôn là một trong ba đại môn phái của vương triều Bất Lạc!"

Thẩm Tam Bảo thở dài nói.

Sợ rằng cho dù là thế lực của Kim Phong Tế Vũ lâu của bọn họ có cường thịnh trở lại đi chăng nữa, thì ở trong mắt các môn phái cũng chỉ có như vậy, bọn họ cũng không có tư cách nói gì. 

"Sau khi Kim Phượng trải qua trận chiến này, chi bằng chúng ta đưa nó đến Thần Vũ môn, tương lai biết đâu sẽ có được một vị đại cao thủ!" Ý tưởng của Dương Khải tương đối lâu dài.

Một bang phái, chỉ cần có cường giả trấn giữ sẽ tồn tại lâu dài.

"Việc này để sau hãy nói, trước mắt việc này quan trọng hơn!" 

Kim Dương nói xong liền nhắm hai mắt lại, ngón tay nhẹ nhàng gõ, không biết đang suy nghĩ gì.

....

Lúc Lâm Phi đi vào sân, lại khiến một vài người ngoài cảm giác nghi hoặc, những người này không có được tin tức linh thông như một số nhân vật cấp cao, nên khi nhìn thấy người lên đài đều cảm thấy có chút ngoài ý muốn. 

"Sao đột nhiên lại đổi người rồi, mới là thực lực huyền giả sơ kỳ?"

"Rốt cuộc bọn họ đang làm gì vậy chứ."

"Chả lẽ thực lực huyền giả sơ kỳ lại có thể đánh bại được người có thực lực huyền giả hậu kỳ?" 

"Cao thủ bí mật của Thần Vũ môn? Điều này sao có thể chứ?"

.....

Người bất ngờ còn có bang Thiên Hạ và người của Huyền Vũ môn. 

"Sao người lên sân đấu lại không phải là Kim Phi?"

"Người của bọn họ đều đã bị thương, theo như tình huống trước mắt ngoại trừ Kim Phi, hình như không ai có thể đấu lại Thanh Mang, rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra thế này!"

"Chẳng lẽ đầu của người Thần Vũ môn đều bị hỏng hết rồi, họ cho rằng cho một đệ tử huyền giả sơ kỳ lên là có thể đánh bại Thanh Mang? Bọn họ không phải quá tự cao rồi." 

Bang Thiên Hạ lập tức bắt đầu xì xào thảo luận.

"Đây là do Thần Vũ môn tự tìm chết, chốc nữa đánh chết tên đệ tử này, để ta xem bọn họ còn ai ra thi đấu được!"

Một thanh niên áo đen lạnh lùng lên tiếng. 

Người này là con lớn nhất của bang chủ bang Thiên Hạ Trần Đỉnh, vẻ mặt cao ngạo, dáng vẻ không để ai vào mắt, khinh thường tất cả mọi người.

"Tên này có chút cổ quái!"

Bỗng nhiên, Thanh Mang vốn vẫn luôn ngồi cuối cùng cũng đứng lên, mắt lộ ra tia sáng lạnh đồng thời còn có dục vọng chiến đấu. 

"Như thế nào, người này rất mạnh sao?"

Huyền linh cường giả Huyền Thất dẫn đội của Huyền Vũ môn mở miệng hỏi.

Huyền Thất thân là huyền linh cường giả, người khác không thể nhìn thấu, nhưng chưa chắc ông đã nhìn không thấu, thân là một người ở cửa Tuyên Võ, ông đương nhiên sẽ không đánh giá thấp người của Thần Vũ môn. 

Người này sau khi lên sân đấu, dáng vẻ bình tĩnh, khiến cho Huyền Thất cảm thấy có chút ngoài ý muốn.

"Người trẻ tuổi này rốt cuộc có lai lịch như thế nào, tại sao Chương Văn lại sắp xếp người này?" Huyền Thất không nghĩ ra, thật sự nghĩ không ra, đây rốt cuộc là vì sao.

Lúc này cũng không còn biện pháp nào khác, Huyền Thất tin tưởng thực lực của Thanh Mang. 

Huyền Vũ môn vẫn luôn tuyển nhân tài từ bên ngoài, Thanh Mang là một người trong số đó. Vì để chiến thắng trong trận đấu này, Huyền Vũ môn đã trả một cái giá lớn, cũng may là tất cả đều thành công.

"Thanh Mang ngươi thấy thế nào?"

Thanh Mang vung mái tóc dài, cười nhạt: "Đối thủ rất có ý tứ, xứng đáng để ta ra tay toàn lực!" 

Nói rồi, Thanh Mang đứng lên, đi xuống đài.

Rất nhanh hai người đều đã đứng trên lôi đài, toàn bộ hiện trường đều yên tĩnh lại.

"Ngươi biết bình thường ta hứng thú nhất là gì không?" 

Sau khi lên sân đấu, Thanh Mang cũng không ra tay ngay, ngược lại lại hỏi một câu rất kỳ quái, khiến cho những người đang ngồi trong lô ghế và trên đài cao cảm thấy tò mò.

Bọn họ cuối cùng là muốn làm gì.

Lâm Phi cảm giác được khí tức nguy hiểm, đây là một người rất nguy hiểm, khí tức nguy hiểm này thắng được hai vị cao thủ huyền giả hậu kỳ kia. 

Bọn họ nhiều nhất cũng chỉ là cường đại.

Nhưng ở trên người Thanh Mang lại lộ ra khí tức nguy hiểm chân chính.

"Ta biết ngươi rất nguy hiểm!” 

Thanh Mang nói: "Bản thân ta ngoại trừ giết người thích nhất chính là tìm người cùng so tài, ngươi biết sau khi so tài xong sẽ như thế nào không?"

Lâm Phi cười nói: "Ta đoán trong tay ngươi thì bọn họ rất khó sống sót!"

"Hi vọng ngươi có thể từ trên tay ta mà sống sót!" Thanh Mang liếm khóe miệng một cái. 

"Ta tin tưởng ta sẽ sống sót!" Lâm Phi cười nói, hắn cảm thấy người này nói chuyện rất thú vị, nhưng trên thực tế trong nháy mắt đã ngưng tụ một thân chân nguyên.

"Vậy thì bắt đầu thôi!!"

Thanh Mang nhanh chóng  vươn ra bàn tay lớn, trên bàn tay hắn hiện đầy những vết thương, lộ ra mùi vị kinh khủng lại dữ tợn. 

"Giết!"

Thanh âm trầm thấp vang lên, lúc này Lâm Phi cảm thấy một tia nguy hiểm. Trước mặt hắn đột nhiên xuất hiện mười chấm đen, là mười ngón tay bén nhọn, khí tức sắc bén như dao nhọn, đâm về phía hai mắt Lâm Phi.

Một phát công kích này, không thua gì với một kích của huyền giả hậu kỳ, Lâm Phi dám cá rằng, một chiêu này nếu đánh vào miếng sắt chỉ sợ cũng sẽ đâm ra một lỗ thủng. 

"Công kích thật là lợi hại!"

Lòng Lâm Phi trầm xuống, người này quả nhiên rất nguy hiểm. Không cẩn thận thì không được, nếu lộ ra một kẽ hở thôi, chắc chắn sẽ có chuyện phiền phức xảy ra.

Vỏn vẹn qua một chiêu, Lâm Phi đã có thể nhìn ra được, toàn thân Thanh Mang này đều là bộ phận công kích nguy hiểm. Hắn không thể không phòng. 

Đối mặt với ngón tay có thể chọc thủng sắt của đối phương, Lâm Phi cố gắng để cho bản thân bình tĩnh. Hắn biết chỉ cần lùi chậm một chút thôi ngón tay kia nhất định sẽ chộp lên người mình.

Bản năng chiến đấu!

Chân nguyên bắt đầu hoạt động với tốc độ cao nhất, Lâm Phi trống rỗng đánh ra một quyền, đồng thời để ý tới lực vạn cân, dùng lực phá lực, đánh trên ngón tay đối phương, hóa giải chiêu công kích này. 

Còn về việc, tại sao có thể hóa giải chiêu thức này đơn giản như vậy, là vì Lâm Phi ít nhiều gì cũng có năng lực cảm nhận của một phù sư, có thể miễn cưỡng nhìn được sự thay đổi của đối phương, vậy nên mới có thể nhẹ nhành đỡ được công kích này.

Nếu đổi là một người khác, một chiêu vừa rồi, trên người khẳng định sẽ xuất hiện rất nhiều lỗ máu, cho dù có cương khí hộ thân đi chăng nữa, chỉ sợ trên người cũng vẫn sẽ để lại lỗ máu.

Thanh Mang bất vi sở động, mắt thấy chiêu này không còn hiệu quả, mười đầu ngón tay lại biến thành những điểm đen, "Vèo" "Vèo", thanh âm phá không đến trực tiếp hướng đến những bộ vị quan trọng của Lâm Phi. 

"Ba ba ba ba..."

Dưới sự tấn công mãnh liệt, Lâm Phi bị vây trong thế nguy hiểm, đột nhiên một đóa Thủy Hỏa Liên Hoa xuất hiện dưới thân hắn, cánh hoa tầng tầng nở rộ, trông rất sống động.

Một chiêu phòng ngự này của Lâm Phi vừa ra, khiến Thanh Mang hơi ngẩn ra, hắn biết mình đã gặp phải một đối thủ khó xơi. 

"Phòng ngự thật là mạnh!"

Những người ở ngoài không nhịn được mà thét lên một tiếng sợ hãi.

Trong đó có một số người đã từng nhìn thấy Thủy Hỏa Liên Hoa, sự việc lần trước cũng không long trọng như vậy, nên người biết cũng không nhiều lắm. 

Hôm nay khi nhìn thấy Thủy Hỏa Liên Hoa hộ thân, bọn họ không khỏi sợ hãi.

Mọi người cũng không phải ngu ngốc, rất nhanh đều hiểu được rằng, Thần Vũ môn quả là đã sắp xếp một cao thủ ra đấu.

Lâm Phi vừa ra chiêu Thủy Hỏa Liên Hoa, ở cách đó không xa bang Thiên Hạ người nào đó liền nhíu mày. 

"Ngũ đệ, có phải chết trên tay người này không?"

Trần Đỉnh lộ ra một tia sát khí: "Mặc kệ có phải hay không, Lâm Phi chắc chắn có quan hệ rất lớn với Ngũ đệ, tốt nhất là Thanh Mang ở trên lôi đài đánh chết hắn.

Mười ngón tay của Thanh Mang như bay, ở trong không trung vang lên tiếng bạo kích "Ba ba ba", sát khí đầy trời, thế nhưng công kích đánh lên Thủy Hỏa Liên Hoa, vẻn vẹn chỉ đánh nát được bên ngoài đóa hoa, không cách nào chạm vào Lâm Phi. 

"Bạo nổ!"

Nhiều bông Thủy Hỏa Liên Hoa nho nhỏ không ngừng bay ra ngoài, vây quanh Thanh Mang, liên tiếp nổ tung, hóa thành một mảnh năng lượng xung động.

"Vèo!" 

Thủy Hỏa Liên Hoa nổ tung, trên người Thanh Mang lộ ra mấy lỗ thủng, trên người lộ ra đầy vết thương.

"Ngươi là đầu tiên khiến ta bị thương!"

Trong lòng Lâm Phi cũng giật mình, hắn dung nhập một tia năng lượng hệ phong vào, lại có năng lượng bạo nổ mạnh mẽ? Đây là điều hắn không ngờ tới, vậy mà có thể đả thương Thanh Mang. 

"Thanh Mang vậy mà lại bị thương."

Người bên ngoài cũng thất kinh, Thanh Mang huyền giả hậu kỳ vậy mà lại bị thương, cái đệ tử kia của Thần Vũ môn dĩ nhiên lại khiến Thanh Mang cường đại bị thương.

Thanh Mang lùi lại ba bước, hai mắt biến đỏ rực, khiến cho người ta nhớ tới dã thú nguy hiểm, lộ ra khí tức khát máu, sau đó thực lực Thanh Mang đột nhiên có dấu hiệu tăng lên. 

Sắc mặt mọi người đều thay đổi.

"Không ngờ thực lực của Thanh Mang mạnh như vậy, đã sắp bước vào cảnh giới đại viên mãn!"

Thực lực của Thanh Mang tăng lên, đây là chuyện chưa bao giờ nghĩ đến, thiên tài, thiên tài, chân chính thiên tài, huyền giả hậu kỳ tiến nửa bước, mặc dù còn thiếu một chút nhưng thực lực vẫn là tăng lên. 

Lâm Phi mặt tối sầm, Thanh Mang này quả nhiên không đơn giản.

"Thủy Hỏa Liên Hoa!"

"Rầm rầm rầm!" 

Thanh Mang sau khi thực lực tăng lên, mười ngón tay như hóa thành gió lớn, đánh lên Thủy Hỏa Liên Hoa, lúc này, Thanh Mang đã có chuẩn bị, cho dù có bạo nổ thì vẫn chưa đến gần hắn, nên trên người cũng không bị thương.

Điều này rõ ràng là hắn đã nắm được nhược điểm của chiêu.

"Nếu ngươi chỉ có chút thực lực như vậy, thì hôm nay ngươi chắc chắn sẽ phải thua." 

Thanh Mang sau khi thực lực tăng lên cười lạnh một tiếng.

Lâm Phi hít sâu một hơi: "Phong ấn!"

Người ta đều đã lộ ra thực lực chân chính, Lâm Phi đương nhiên cũng phải lấy ra, nếu lúc này còn giấu, người thua có lẽ sẽ là mình. 

Đương nhiên, cho dù là thực lực thật sự, Lâm Phi cũng muốn giấu một vài phần, ai bảo người của bang Thiên Hạ và Thần Vũ môn đều đang ở đây.

Nếu là đang ở nơi không người, Lâm Phi đương nhiên không lo có vấn đề gì, nhưng ở đây thì không được, giấu giếm là phải có, trong lòng biện pháp đối phó với người này, khả năng chỉ có thể dùng Thủy Hỏa Liên Hoa.

Một đóa hoa sen to lớn xuất hiện dưới người Thanh Mang, nhanh chóng khép lại, nhốt Thanh Mang ở bên trong. 

"Sưu!"

Sau khi nhốt hắn, kiếm U Minh liền từ trong đóa hoa sen đâm ra.

"Keng keng keng!" 

Đối mặt với tấn công mãnh liệt này, Thanh Mang hít sâu một hơi, quần áo trên người rào rào một tiếng nổ ra, màu sắc bắp thịt trong nháy mắt biến thành màu vàng, kiến U Minh chém đến, vậy mà chỉ để lại một vài điểm trắng.

"Ngoại công khổ luyện, cảnh giới đại thành!"

Người bên ngoài lại lần nữa bị dọa, Thanh Mang này cũng mạnh quá đi, nếu vừa rồi là người khác sợ đã chết không biết bao nhiêu lần. 

Người bang Thiên Hạ ở đây, sắc mặt đều ngưng trọng.

Lâm Phi này rõ ràng là muốn vây nhốt Thanh Mang, khiến hắn tiêu hao chân nguyên sau đó giành lấy thắng lợi.

Mà Huyền Thất của Huyền Vũ môn, chân mày cũng đồng thời nhíu lại, nhìn ra được cách này vô cùng không tốt, đồng thời ông cũng cảm thấy một cỗ sát ý tập trung trên người mình. 

"Chương Văn này thật không ngờ lại bảo vệ thằng nhóc kia, thôi, thôi, có tên kia bảo vệ tên nhóc kia, trận so tài ai thắng cũng chưa biết được."

Thủy Hỏa Liên Hoa cao cường như vậy, Huyền Thất cũng không biết tên nhóc này lĩnh ngộ được từ đâu ra, chỉ tác dụng phòng ngự thôi quả thực đã rất mạnh, lúc này lại còn có tác dụng vây nhốt.

Mà Chương Văn đối diện, mặc dù là nhắm mắt dưỡng thần, nhưng trên thực tế vẫn luôn nhìn chắm chằm vào Huyền Thất, Huyền Vũ môn là hạng người gì, ông biết rất rõ. 

"Nhóc con này quả nhiên rất khá, khẳng định là gặp được kỳ ngộ nào đó, ngược lại Thủy Hỏa Liên Hoa uy lực cũng bất phàm, tên Thanh Mang kia, nếu như không phải tự cao tự đại, cũng sẽ không rơi vào bẫy, Thanh Mang lần này thua chắc rồi!"


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.