Vô Địch Thăng Cấp Vương

Chương 199: Không phải ngươi chết, thì là ta sống (2)




Không thể không nói, Lâm Phi gặp phải một kình địch.

Hạ Xuyên – Huyền Giả trung kỳ, muốn giết liền giết, Lâm Phi hoàn toàn có thể làm được, không chút phí sức.

Nhưng đối mặt với Thành Ba – Huyền Giả hậu kỳ, do vấn đề Tiên Thiên không đủ bắt đầu xuất hiện, ảnh hưởng đến thực lực, do đó áp chế Lâm Phi. 

“Thủy Hỏa Liên Hoa!”

Lâm Phi không cam lòng, tiếp tục phát động công kích, đồng thời chú ý quan sát.

Chiến đấu, một mặt dựa vào thực lực, mặt khác dựa vào lĩnh ngộ chiến đấu. 

Lần này tìm được một đối thủ thích hợp, Lâm Phi đương nhiên sẽ không từ bỏ, bởi một khi từ bỏ cũng đồng nghĩa với chính mình mất đi cơ hội sống sót.

Thực lực chênh lệch không nhiều, mới có thể nghiệm chứng thực lực của chính mình.

“Phong Vân Vô Tướng.” 

Thực lực Huyền Giả hậu kỳ của Thành Ba cũng không phải chỉ để trưng bày, sau khi nắm bắt được cơ hội, liền áp chế Lâm Phi, khiến hắn không thể ra tay.

Thủy Hỏa Liên Hoa bị tách ra, kiếm quang giống như mị ảnh dừng lại phía trên Hộ Thân Cương Khí, khiến cho Hộ Thân Cương Khí lắc lư.

Tiến công thất bại. 

“Vẫn là thất bại, tốc độ của người này không nhanh, nhưng hơn ở chỗ Kiếm Pháp nhanh, khắc chế hoàn toàn ta ra tay, nếu còn tiếp tục như vậy tình hình sẽ không ổn!”

Cho dù trên người có Hộ Thân Cương Khí, Thủy Hỏa Liên Hoa hộ thân, đối phương tạm thời còn không thể gây thương tổn cho mình, nhưng cũng không thể như vậy mãi, vấn đề lớn nhất nằm ở chỗ này.

Thành Ba nắm chặt lấy cơ hội này, một khắc cũng không ngừng. 

Một người lĩnh ngộ Phong Chi Ý Cảnh, một thiên tài tuyệt thế, cho dù chỉ là mới nhập môn, cũng không phải là người mà Thành Ba có thể chống lại. Nếu không phải hai người chênh lệch quá lớn, Kiếm Pháp lại khắc chế đối phương, Thành Ba nhất định quay đầu bỏ đi.

Cũng may thực lực của Lâm Phi mới tới Huyền Giả sơ kỳ, chưa thực sự lĩnh ngộ được Ý Cảnh, tầng một còn chưa đến, vậy mới khiến cho Thành Ba có cơ hội.

Một kiếm dừng lại phía trên Thủy Hỏa Liên Hoa của Lâm Phi, bắn ra lực đạo thật lớn, cả người hắn bay ngược ra ngoài, khóe miệng chảy ra một chút tơ máu. 

“Lâm Phi, không phải ngươi rất mạnh sao, ta thấy cũng chỉ thế mà thôi. Từ từ mà hưởng thụ cơ hội cuối cùng này đi!”

Trần Huyền cười ha ha.

“Vèo!” 

U Minh Kiếm đâm ra, khiến Trần Huyền sợ tới mức nghiêng ngả lảo đảo, toát mồ hôi lạnh.

Lâm Phi khinh thường nói: “Thứ gì vậy!”

Trần Huyền giận dữ: “Giết hắn, giết chết hắn. Ta muốn nghiền hắn thành tro!” 

Lâm Phi to gan lớn mật như vậy, hoàn toàn vượt qua tưởng tượng của Trần Huyền, cho nên mới phẫn nộ như vậy, suýt chút nữa mình đã chết dưới thanh đoản kiếm kia, nếu không phải do Hàn Thiên ngăn lại, mình sẽ là người xui xẻo.

Hàn Thiên phía trước cũng là vẻ mặt ngưng trọng.

Thần Hồn Ngự Kiếm của Phù Văn Sư thật sự là đáng sợ vô cùng, Lâm Phi trước mắt này chính là người lợi hại nhất hắn từng gặp. Phù Văn Sư thông thường, cho dù công kích Phù Văn có lợi hại, cũng không nguy hiểm bằng Thần Hồn Ngự Kiếm đến vô ảnh đi vô tung kia. 

Không ai biết, thanh đoản kiếm kia ẩn thân ở chỗ nào.

Hàn Thiên không biết.

Thành Ba cũng không biết. 

Nhưng bọn họ đều biết, chỉ cần mình sơ sẩy một chút, nói không chừng sẽ chết trên tay đối phương.

Sau khi dọa được Trần Huyền, tâm trạng của Lâm Phi tốt lên không ít, nhưng áp lực phía trước vẫn không giảm bớt như cũ, một khắc cũng không dám khinh thường.

“Leng keng!” 

U Minh kiếm từ chỗ tối đâm ra.

Trường kiếm của Thành Ba chắn lại, nghiêng người tránh thoát nguy hiểm, trong lòng càng thêm quyết tâm giết chết Lâm Phi.

Mới đến Huyền Giả sơ kỳ mà đã có thực lực đáng sợ như vậy, nếu đạt tới Huyền Giả hậu kỳ thì sao? E rằng võ giả Huyền Giả đại viên mãn cũng chưa chắc đã là đối thủ của hắn. 

“Giết!”

Công kích của Thành Ba hóa thành mưa rền gió dữ, từng đợt tiếp nối nhau, dường như muốn nhấn chìm Lâm Phi trong công kích này.

Lâm Phi mặc dù có Thủy Hỏa Liên Hoa hộ thân, nhưng vẫn như chiếc thuyền đơn độc trên sóng biển, lúc nào cũng có thể bị lật. 

“Kiếm Pháp quá nhanh, hắn biết nhược điểm của ta, không cho ta cơ hội ra tay, nhất định phải nghĩ ra đối sách mới được, nếu muốn phá vỡ công kích của hắn, vậy nhất định phải nhanh hơn hắn!”

Lâm Phi vừa chiến đấu vừa rút lui, trong lòng đang không ngừng suy tư.

Vừa rồi thăm dò, tạo nghệ về tốc độ Kiếp Pháp của đối phương không kém, Lâm Phi tự thấy không bằng, một khi thi triển Kiếm Pháp, khắp nơi đều lộ ra vẻ quỷ dị giống như gió vậy. 

Đây cũng chính là nguyên nhân mà Lâm Phi kiêng kị.

“Nếu tốc độ Thủy Hỏa Liên Hoa của ta có thể nhanh hơn nữa, vậy có thể áp chế đối phương, chứ không đến mức bị áp chế, thay đổi cục diện chẳng qua là chuyện quá đơn giản!”

Phốc phốc. 

Trên vai trái của Lâm Phi bị trường kiếm đâm bị thương một vết, máu tươi đầm đìa, hóa ra Thủy Hỏa Liên Hoa bị tách ra, bị hắn tìm được sơ hở trong đó, một kích thành công.

Có thể thấy, Phong Vân Kiếm Pháp – võ học Hoàng giai thượng phẩm bất phàm cỡ nào.

Thành Ba cuối cùng thở phào nhẹ nhõm. 

Thành Ba cả đời cũng sẽ không quên mình từng bóp chết một thiên tài, hơn nữa thiên tài từng có khúc mắc với Thiên Hạ bang, thì bóp chết từ trong trứng nước mới là lựa chọn tốt nhất.

Đồng thời đó cũng là kết cục của Lâm Phi.

“Chúc mừng Trần thiếu, tiểu tử Lâm Phi kia đã sắp mất mạng!” 

Lí Vân vẫn luôn căng thẳng, lúc này lau đi mồ hôi trên trán, tảng đá lớn trong lòng rốt cục cũng được buông xuống.

Lâm Phi một ngày còn chưa chết, Lí Vân liền một ngày không yên, thấy Lâm Phi sắp chết, hắn cũng không cần lo lắng gì nữa, Lâm Phi có lợi hại thế nào đi chăng nữa, dưới tình hình như vậy cũng không thể xoay chuyển.

Trần Huyền vừa rồi bị dọa đến sắc mặt tái nhợt, lúc này đã khôi phục lại, thấy Lâm Phi bị thương, vô cùng hả giận: “Người như vậy nên chết, lại còn muốn giết ta!” 

Nói thật là Trần Huyền vừa rồi bị dọa sợ.

Khi hắn nói chuyện, lặng lẽ để ý xung quanh, sợ gặp phải nguy hiểm gì đó, thật sự là đã bị dọa sợ.

Lời này nói ra, không phải hả giận bình thường. 

Kẻ địch sắp chết, nếu để những người trong Bang biết mình đã giải quyết một mối nguy hiểm lớn, e là sẽ vô cùng khiếp sợ đi? Thiên tài Ý cảnh chưa đến hai mươi tuổi, tìm khắp toàn bộ Sơn Hà Thành cũng không được vài người.

Cánh tay trái bị thương.

Ngực bị thương. 

Sau lưng bị thương.

Một lúc sau, trên người Lâm Phi tất cả đều là miệng vết thương máu chảy đầm đìa, sắc mặt cũng trở nên tái nhợt.

“Chết đi, Phong Thứ!” 

Thành Ba đâm ra một kiếm, gió như kiếm, kiếm như gió, Kiếm Ý ngập trời.

Sát chiêu!

Một chiêu sánh với sát chiêu ám sát trong Phong Vân Kiếm Pháp. 

Một chiêu này của Thành Ba vừa ra, chính là muốn Lâm Phi chết dưới kiếm của hắn, ánh mắt lộ ra chút tiếc nuối nho nhỏ, sau đó liền biến thành sát ý sắc bén.

Một chiêu tất sát, Thành Ba vô cùng tự tin, chưa từng thất thủ.

“Răng rắc!” 

Một đóa hoa sen to bằng nắm đấm chắn phía trước chiêu này, đóa hoa vỡ nát.

Ong ong.

Thành Ba nhướng mày, lập tức vội vàng rút lui, nhưng cho dù như vậy, trên vai trái vẫn bị lưu lại một vết máu, đó rõ ràng là vết thương do kiếm gây ra. 

“Mẹ kiếp, sao hắn có thể tránh thoát công kích kia của ta!”

Tốc độ của Phong Thứ gần như đã đạt tới Ý Cảnh, đã có một chút hương vị của Ý Cảnh. Không biết đã có bao nhiêu người chết dưới một chiêu này.

Nhưng vừa rồi, một đóa hoa sen lại ngăn được công kích. 

Suy nghĩ này vừa xuất hiện trong đầu, hoa sen đầy trời đã đánh úp lại, vừa hoa mắt một cái, trên người đã bị thêm một vết thương, trường kiếm của mình ra tay, lại vẫn thất bại.

“Sao trong chốc lát tốc độ đã tăng lên rồi.”

Thành Ba nhìn bức tường bên cạnh, vết nứt ngang dọc, giống như mạng nhện, mang theo hơi thở lạnh như băng. 

Lại nhìn về phía Lâm Phi, con ngươi Thành Ba co rụt lại, bởi vì hơi thở của đối phương đã thay đổi, trở nên nhẹ nhàng, giống như trước mắt là một cơn gió.

“Giết!”

Thành Ba không biết đã xảy ra chuyện gì, trường kiếm trong tay vung ra kiếm khí. 

Thủy Hỏa Liên Hoa thật lớn lập tức xuất hiện dưới chân Lâm Phi. Trực tiếp vây lại hắn, tốc độ kia vượt xa Kiếm Pháp của mình.

Thành Ba ngẩn người: “Hắn... vậy mà dung nhập Ý Cảnh vào trong chiêu thức!”

Lĩnh ngộ Ý Cảnh, có thể làm tốc độ tăng lên. 

Như vậy, bước thứ hai chính là dung nhập Ý Cảnh vào trong chiêu thức. Nhưng bước này, không có ngộ tính nhất định, nhanh thì mấy tháng, mà lâu thì mấy năm, cần một thời gian tìm tòi.

Thành Ba gần như muốn hộc máu, Kiếm Pháp của mình dung nhập một chút Ý Cảnh, đó là do mình từng được cao nhân chỉ điểm, mới có được năng lực như hiện nay.

Đối phương chỉ là một tên tiểu tử vắt mũi chưa sạch, vậy mà chỉ mất chút thời gian, đã lĩnh ngộ đến bước này, khiến Thành Ba đều phải nghi ngờ, chính mình có phải ngốc quá hay không, nếu không sao lại như vậy. 

Phía sau, phong nhận hóa thành trường đao, Hộ Thân Cương Khí không ngừng vỡ nát, máu tươi đầm đìa.

Hai thứ thay đổi vị trí, cũng chỉ trong chốc lát ngắn ngủi.

“Giết!” 

U Minh Kiếm vẫn luôn ẩn nấp không xuất hiện từ trong Thủy Hỏa Liên Hoa đâm ra, đồng thời hóa thành một đường ánh sáng màu trắng, Thủy Hỏa Liên Hoa hợp lại, Thành Ba – Huyền Giả hậu kỳ lập tức mất mạng.

Phù phù...

Lâm Phi thở phào một hơi, vội vàng lấy đan dược trị thương ra, ăn một viên như vậy, miệng vết thương nhanh chóng khép lại, ít nhất không thấy máu chảy ròng ròng như trước. 

Một bước, hai bước.

Lâm Phi bước ra, sắc mặt có chút tái nhợt, nhưng ý chí chiến đấu tràn đầy, nhìn chằm chằm Hàn Thiên trước mặt.

“Đa tạ các ngươi, nếu không có các ngươi “giúp đỡ”, không biết đến khi nào ta mới có thể lĩnh ngộ bước thứ hai!” Lâm Phi nói với bọn họ. 

“Ngươi đã giết Thành Ba huynh!”

Gân xanh trên tay Hàn Thiên nổi lên, khuôn mặt đen như than.

Thành Ba – Huyền Giả hậu kỳ, lại chết trên tay đối phương như vậy, từ thế thượng phong đến bị nghịch chuyển, chẳng qua trong một thời gian ngắn, thậm chí còn  chưa kịp phản ứng. 

“Ngươi cũng chết nhanh thôi!”

“Phục Long Quyền!”

Hàn Thiên không nói gì đã vội vàng ra tay, đồng thời hét lớn: “Trần thiếu đi mau, hắn đã đạt tới bước thứ hai, tiểu nhân không ngăn được bao lâu!” 

Lời này không khác gì một quả bom, khiến Trần Huyền trợn mắt há mồm.

Thực lực Huyền Giả hậu kỳ cũng không phải đối thủ của Lâm Phi?

Mẹ kiếp, từ khi nào mà thực lực Huyền Giả sơ kỳ lại mạnh hơn Huyền Giả hậu kỳ? 

“Trần thiếu đi mau!”

Trong lòng Lí Vân kinh hãi, tình hình không ổn, Thành Ba đã chết trên tay Lâm Phi, điều này cũng quá khó tin.

Hai người sợ hãi vội chạy ra bên ngoài, chỉ thấy phía sau có một đóa Thủy Hỏa Liên Hoa thật lớn rực rỡ trong đêm, cả đời đều không thể quên cảnh tượng này. 

“Bịch bịch!”

Hai người vừa chạy ra, hai đường đao mang bay ra, trực tiếp chém trên đùi hai người.

“A, chân của ta!” 

“Chân của ta gãy rồi!”

Bởi vì tốc độ của hai người quá nhanh, sau khi mất đi hai chân, bị té ngã trên mặt đất, đau đến mức mồ hôi đầm đìa.

Sau khi mất đi đôi chân, bọn họ muốn rời đi đã trở thành một chuyện xa xỉ. 

“Oành!”

Một bóng người từ trên cao nhìn xuống, một cước dẫm trên mặt Lí Vân, răng trong miệng toàn bộ bị đánh nát.

“Đại thiếu gia Lý Gia, tiết mục còn chưa kết thúc, sao có thể đi cơ chứ!” 

Quần áo trên người Lâm Phi còn đang nhỏ máu, mặt không biểu cảm nhìn Lí Vân.

“Đừng giết ta, đừng giết ta, không phải ta muốn đối phó ngươi, đây đều là yêu cầu của Trần Huyền!”

Lí Vân sợ hãi đến mức sắc mặt tái nhợt, vừa mở miệng đã đổ hết trách nhiệm lên đầu Trần Huyền, muốn khiến cho Lâm Phi tha thứ cho mình. 

Lâm Phi nói: “Không hổ là một kẻ tiểu nhân, đã đến nước này còn không dám thừa nhận, cuộc đời ta khinh thường nhất chính là loại người như ngươi!”

Lí Vân nghe thấy ngữ khí buông lỏng, dường như có cơ hội sống sót, nhưng ngay sau đó, hắn thấy một đườngg đao mang, sau đó nghe thấy một câu cuối cùng: “Tiểu nhân đáng chết.”

Sau khi giết chết Lí Vân, tâm trạng của Lâm Phi tốt lên không ít, nhưng cũng có chút phức tạp, Lí Vân vừa chết, Lý Gia thực sự tan thành mây khói. 

Còn vị Trần Huyền bên cạnh, sớm đã bị dọa đến phía dưới tản ra mùi tanh hôi, hóa ra là bị dọa tè ra quần.

“Đừng giết ta, ta thật không muốn chết, đều là Lí Vân xúi giục ta làm. Thật ra ta cũng không muốn giết ngươi.” Trần Huyền quỳ trên mặt đất dập đầu không ngừng, máu tươi chảy ròng ròng: “Ta có rất nhiều tiền, chỉ cần ngươi tha cho ta, ngươi muốn gì, ta cũng sẽ cho ngươi cái đó, cầu xin ngươi hãy tha cho ta.”

Lúc trước Trần Huyền còn diễu võ dương oai, nhưng hiện giờ thành tù nhân, sinh tử bị người khác nắm trong tay. 

Lâm Phi nhìn Trần Huyền đang cầu xin tha thứ, thật sự không có chút cảm giác hưng phấn nào, một tiểu nhân vật mà thôi.

“Đáng tiếc, ngươi là người của Thiên Hạ bang, không giết ngươi, ta sẽ chết!”

“Đừng giết....” 

Chữ phía sau kia còn chưa kịp nói ra, Lâm Phi đã đánh một quyền vào trên đầu Trần Huyền, cho đến chết Trần Huyền đều không hiểu, phụ thân của mình là Bang chủ Thiên Hạ bang, hắn muốn giết mình liền giết, lẽ nào không lo lắng sẽ dẫn đến nguy hiểm về sau sao?

Tính cách Lâm Phi cứng rắn, nói giết vậy nhất định sẽ giết, mặc kệ người đó là ai.

Quan trọng hơn là, tên Trần Huyền này còn dẫn người phục kích mình, suýt chút nữa chính mình liền xong đời. 


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.