Vô Địch Thăng Cấp Vương

Chương 169: Một quả cầu lửa, chắc chứ?




Mọi người thấy hành động của Trần Đông sư huynh thì cũng có hơi ngoài ý muốn, sau đó liền nghĩ về những chuyện trong thời gian gần đây của Lâm Phi, vậy thì đó cũng không hẳn là biểu lộ gì quá kỳ quái. Nếu như Lâm Phi chỉ thuần túy dùng tu vi Võ Đạo, như vậy Trần Đông tất nhiên không phải là đối thủ của hắn. Hắn thế nhưng lại có thể giết được cao thủ Võ Đạo cửu trùng thiến đó, trong cùng một lứa tuổi thì đây chính là người thứ hai. Làm như vậy, Lâm Phi đã lưu lại trong bọn họ một ấn tượng không tệ.

Nếu như dùng tu vi Võ Đạo thì bọn hắn sẽ cảm thấy rất trơ trẽn, mặc dù trở thành đệ tử quan môn, bối phận cao hơn nhưng bọn hắn lại không cho là như vậy. Công hội Phù Văn chú trọng nhất là đoàn kết. Nếu như Lâm Phi không thể khiến cho bọn hắn phục, thì về sau tránh không được sẽ xuất hiện nhiều phiền toái, phù sư kỹ thuật rất khó đối phó.

Mục Ninh cũng đem hết thảy mọi việc ghi nhớ vào trong lòng. Cả hai người, ai thắng ai thua, Mục Ninh trong lòng cũng không rõ lắm. Thực lực của Trần Đông sư huynh nàng biết rất rõ, phù văn thần thông hệ thổ chống lại Lâm Phi thì phần thắng là rất lớn. Lâm Phi trong mắt Mục Ninh chính là một người vô cùng thần bí. Cho nên, kết quả như thế nào, trong lòng Mục Ninh cũng không rõ, dù sao cứ xem đã rồi hãy nói. 

...

"Đi!" Lâm Phi không dùng tu vi Võ Đạo, bởi vì ngoại trừ việc đọ sức luận bàn thì trọng yếu nhất vẫn là để cho bọn họ kính phục. Lâm gia sau này, tạm thời vẫn cần dựa vào Phù Văn công hội, cho nên phải để cho các đệ tử của Phù Văn công hội tâm phục khẩu phục.

Lâm Phi rất rõ ràng, tất cả đệ tử của Phù Văn công hội đều rất chú trọng đoàn kết, một khi chính mình khiến cho bọn họ tâm phục khẩu phục, thì mọi việc sau này sẽ tốn ít sức hơn rất nhiều. Nhìn thấy đối phương vì mình mà phải thêm một cái Đại Địa Chi Thuẫn phía trước thì Lâm Phi không khỏi lộ ra một bộ dáng tươi cười khác. 

Cho dù đây là lần đầu tiên cùng giao thủ cùng phù sư, nhưng trong khoảng thời gian giả tưởng Lâm Phi cũng đã học được phương thức tác chiến. Thuần túy cùng là một phù sư, không chú trọng tu luyện võ đạo, cho nên, vừa ra tay đã muốn thêm một cái hộ thuẫn ở trên người mình, đó là một trong những chiêu chuẩn bị phòng ngự cơ bản nhất của phù sư. Cái Đại Địa Chi Thuẫn này của hắn chính là phù văn cấp ba.

"Hỏa Cầu Phù Văn!" Một hỏa cầu phù văn lớn chừng một nắm đấm mang qua một đạo ánh sáng đỏ rực, mọi người không khỏi khẽ giật mình, phù văn cấp một? Sử dụng một quả cầu lửa để phá Đại Địa Chi Thuẫn? Có thể sao?

Phù sư bình thường đều chỉ tu luyện một hệ. Sau khi nhìn thấy Lâm Phi thi triển ra phù văn hệ hỏa, toàn bộ mọi người đều không cho là đúng, nhìn bộ dáng của đối phương thì phù văn đó một điểm cũng không hề lợi hại. 

"Hắc hắc, Lâm Phi sư đệ, cái này sẽ không phải là công kích của ngươi chứ? Thế nào mà ta lại cảm giác vô cùng yếu ớt a."

Trần Đông ra tay giáo huấn Lâm Phi đơn giản không phải chỉ là lời dọa nạt ngoài miệng, tốt làm là có thể làm cho đối phương biết rõ rằng không phải người nào cũng có thể tiến vào Phù Văn công hội đâu, hơn nữa còn có thể chứng minh là Lâm Phi không bằng mình. Sau khi nhìn thấy một quả cầu lửa chỉ lớn chừng nắm đấm thì Trần Đông lại càng không cho là đúng, nếu như là hỏa cầu cấp ba thì nhất định sẽ phải cẩn thận từng li từng tí, nhưng mà quả cầu chỉ lớn chừng nắm đấm hỏa cầu thì không phải là phù văn cấp một sao. Không có lực sát thương, nhiều lắm là giết được Yêu thú cấp một, à không thậm chí còn giết không chết nữa, chỉ có thể đối phó được với dã thú nhỏ mà thôi.

"Xú tiểu tử kia đang thử dò xét?" Mục Ninh cả kinh, trong lòng nàng Lâm Phi là một người rất thần bí, nhưng vừa ra tay lại chỉ tạo ra một hỏa cầu lớn chừng nắm đấm, nhìn có vẻ như không có uy lực gì, đoán chừng cũng không phá vỡ được Đại Địa Chi Thuẫn của đối phương, thì trong nội tâm lộ vẻ nghi hoặc. 

Đồng dạng, tâm tình của Vân Phi cũng rất tốt. Tên Lâm Phi này vốn cho rằng hắn rất lợi hại, bây giờ nhìn lại, bất quá cũng chỉ như vậy, đối mặt với Đại Địa Chi Thuẫn vẫn phải cẩn thận từng li từng tí. Cái kia chỉ có thể nói là đối phương căn bản không có nắm giữ bất cứ phương thức công nào của phù sư. Vân Phi rất rõ ràng, chỉ cần một chiêu phản kích củaTrần Đông thì Lâm Phi nhất định sẽ thua.

"Cổ quái, cổ quái!" Bên trên Phù Văn Thánh Tháp, vẻ mặt của Mục Trường Không thoạt đầu có chút ngoài ý muốn, con mắt có chút nheo lại, nhìn chằm chằm vào hỏa cầu công kích. Sử dụng một hỏa cầu để công kích?

Hội trưởng dù sao cũng là hội trưởng, rất nhanh liền nhìn ra được manh mối: "Chẳng lẽ hỏa cầu này với Phong Nhận đều là phiên bản nâng cấp hay sao?" Mục Trường Không bừng tỉnh đại ngộ, trong mắt không khỏi lộ ra tia khẩn cấp. Nếu như tiểu tử này có thể cải biến được phù văn cấp thấp, tăng cường uy lực, vậy thì đấy cũng là một phương hướng công kích không tệ. 

Phù văn côn kích cấp thấp sau khi được tăng cường, uy lực tăng lên, hoàn toàn có thể so sánh được với những phù văn công kích khác. Mục Trường Không vẫn là rất chờ mong đấy. Loại hỏa cầu này đã giấu kín được uy lực mạnh mẽ của nó, nếu như không phải lúc trước đã từng được thấy qua phiên bản nâng cấp cảu Phong Nhận, thì Mục Trường Không nhất định sẽ sinh ra thất vọng. Còn đối với đệ tử kia của mình, Mục Trường Không cũng chỉ biết lắc đầu thôi, là một phù sư, mặc kệ là phải đối mặt với loại đối thủ gì, thì việc điều chỉnh tốt tâm tính của mình chính là việc đầu tiên phải làm, thứ hai chính là vĩnh viễn không được xem thường địch nhân, bởi vì bất kỳ kẻ địch nào thì thường thường cũng đều có một chiêu át chủ bài bí mật.

"Giáo huấn hắn một lần cũng không tệ, khiến cho hắn hiểu được là việc xem thường kẻ địch sẽ dẫn đến kết cục rất thê thảm!" Mục Trường Không lộ ra vẻ đắc ý, ý tưởng vừa rồi của mình không tệ, đả kích bonj họ một chút, đồng thười đẻ cho bọn họ biết rõ, thiên ngoại hữu thiên, nhân ngoại hữu nhân (1).

..... 

"Đại Địa Chi Trụ!" Trần Đông không né không tránh, xé mở một tấm phù văn công kích lại Lâm Phi.

Khắp không gian và mặt đất đều truyền đến sự chấn động, dưới chân Lâm Phi lập tức cảm giác được một cỗ lực lượng hướng về phía chính mình, khóe môi khẽ nhếch lên, thân thể nhoáng một cái tránh ra chỗ khác. Ngay tại chỗ đó lập tức lao ra một cây trụ cực lớn màu đen, đó chính là Đại Địa Chi Trụ.

Sau khi cây thứ nhất xuất hiện, thì lập tức xuất hiện thêm cây thứ hai, mà động tác của Lâm Phi vẫn rất nhẹ nhàng, dường như hắn đã biết rõ là những cây cột đó sẽ xuất hiện từ đâu vậy. 

Cùng lúc đó, khoảng cách của hỏa cầu cũng chỉ còn cách một chút.

"Nổ!" Thanh âm trầm thấp phát ra từ trong miệng của Lâm Phi.

Qủa cầu trong nháy mắt như bị đánh vỡ ra, tạo ra trước mắt mọi người một màn chấn động kinh ngạc. Hỏa cầu vang lên những tiếng ầm ầm rồi hóa thành sáu hỏa cầu nhỏ, nhiệt độ nóng bỏng, phóng tới Trần Đông. 

Tất cả mọi người bị một màn này làm cho im lặng lại. Hỏa cầu công kích nổ tung? Đây là cái phù văn gì chứ, như thế nào lại chưa từng thấy qua, chưa từng nghe qua bao giờ vậy.

Bọn họ thực sự chưa từng gặp qua công kích như vậy, từ sau khi phát nổ, uy lực kia mặc dù là bọn họ, cũng đều cảm thấy tim đập nhanh hơn, rất nguy hiểm, vô cùng nguy hiểm.

Vẻ đắc ý trên mặt Trần Đông chỉ duy trì được một lúc liền lập tức cứng ngắc lại, trong mắt xuất hiện sáu tiểu hỏa cầu, đồng tử phóng đại, tim đập nhanh một cách khó hiểu, từ đáy lòng dâng lên một cỗ cảm xúc khó nói. 

"Bành bành bành bành!" Sáu quả tiểu hỏa cầu giống như đạn pháo phong tỏa tất cả đường lui của Trần Đông. Cho dù, Trần Đông tránh né cũng khá nhanh, nhưng đối mặt với sáu quả tiểu hỏa cầu, tránh thoát được hai quae cũng tránh không thoát được bốn quả phía sau, toàn bộ người như dây diều bị đứt, bay ra xa khoảng năm, sáu mét.

"Trần Đông sư huynh!"

Yên tĩnh. Hiện trường hoàn toàn yên tĩnh. Sau một lát, mọi người mới bừng tỉnh, vội vàng đi đỡ lên Trần Đông, Trần Đông được người khác đỡ lên liền lập tức nhổ ra một ngụm máu tươi, trên mặt tất cả đều là uể oải. 

Bất cứ ai cũng biết là Trần Đông thua, thua ở dưới tiểu hỏa cầu của đối phương, Đại Địa Chi Thuẫn cấp ba cũng đỡ không nổi đòn công kích đó. Cái tên Lâm Phi này cũng thật lợi hại a. Trong  lòng tất cả mọi người đều toát ra một cái ý niệm như vậy.

...                         

Trong lòng Lâm Phi cũng đang tính toán chiêu công kích vừa rồi. Vừa rồi hỏa cầu phù văn kia thật ra chính là phù văn cấp ba, chỉ có điều trong đó chiêu thức đã được sửa lại, theo lười ucra không gian ảo thì loại phù văn này chính là phù văn tự mẫu. Mẫu phù văn chính là phù văn ở phía ngoài. Tử phù văn, tự nhiên sẽ là tiểu hỏa cầu. 

Còn về phần vì sao lại thiết kế thành cái dạng này, thì cũng là do Lâm Phi đã từng xem qua trên phi ảnh, bộ phim gì đó cũng không nhớ rõ nữa, dù sao thì cũng là khi giết người, người đó lên nong súng rồi bắn ra một lúc ba viên đạn đem đối phương giết chết, người nọ thì chết không kịp nhắm mắt. Cho nên vằn thời điểm mà chế tác thì Lâm Phi đã vô thức dùng tới loại phương thức này. Quả nhiên, uy lực không giống người thường.

Nếu như trên người đối phương không có Đại Địa Chi Thuẫn mà đơn thuần chỉ dựa vào cơ thể bình thường thì Trần Đông không chết cũng sẽ bị trọng thương, không mất nửa năm thì không có cách nào khôi phục được.

"Lâm Phi sư đệ, ta thua tâm phục khẩu phục!" Trần Đông được người nâng tới đây, biểu hiện trên mặt biến hóa rất lâu, mãi sâu mới nói ra một câu nói như vậy: "Không biết, phù văn vừa rồi công kích phù văn của ta, rốt cuộc là loại phù văn gì? Cũng coi như để ta hiểu được vừa rồi vì sao lại thua." 

Không có tên! Lâm Phi rất muốn nói như vậy, cái này là do mình phát minh ra, tạm thời chưa có đặt tên, nhưng nếu mà nói như vậy thì người ta khẳng định là không tin.

Đối với việc Trần Đông cam tâm tình nguyện nhận thua, ấn tượng của Lâm Phi đối với hắn liền tốt hơn nhiều, hiểu lẽ thắng thua, có thể hun đắp được tình cảm sâu đậm, tôi luyện tâm tình. Mà nếu vẫn luôn canh cánh trong lòng thì cuối cùng cũng không lên được võ đài, dần dà còn trở thành một tâm ma, đối với việc tu luyện tương lai sẽ có ảnh hưởng rất lớn.

"Ha ha, phù văn cấp ba, Bạo Liệt Hỏa Cầu!" Lâm Phi nghĩ ra một cái tên. 

"Tên rất hay, ta thua cũng không oán!" Trần Đông ngữ khí thành khẩn: "Bạo liệt Hỏa Cầu, phù văn như tên, không thể nào tưởng tượng được phù văn bên trong nó lại còn có uy lực công kích cường đại như vậy. Phù Văn Thánh Tháp có Lâm Phi sư đệ tham gia, nhất định sẽ làm công hội vẻ vang, ta bây giờ là tâm phục khẩu phục." Trần Đông lúc trước còn ảo não, nhưng sau khi có được kiến thức về uy lực của Bạo Liệt Hỏa Cầu thì không dám tự cao tự đại nữa. Cuối cùng hắn cũng hiểu được câu nói lúc trước của hội trưởng: thiên ngoại hữu thiên, nhân ngoại hữu nhân.

Lâm Phi này có tu vi Võ Đạo cường hãn, lại không thể ngờ rằng hắn cũng tinh thông phù văn như thế, vừa ra tay liền xuất ra được phù văn cấp ba, ngay cả hắn cũng nhận không ra thì thua đúng là không oan.

Lâm Phi vừa nói như vậy, tất cả những đệ tử tu luyện phù văn hệ hỏa kia đều ngây ngẩn cả người. Trong hệ hỏa cấp ba, có loại phù văn này sao? Sao bọn họ lại không nhớ ra chứ, chiêu công kích vùa rồi rất có phong cách, sau khi nổ tung liền tách ra công kích, đúng là một chiêu tất sát mà. 

Có người thậm chí còn đang cân nhắc xem làm như thế nào mới học được chieu Bạo Liệt Hỏa Cầu này từ tay Lâm Phi đây. Rất phong cách, công kích rất khủng bố. Cho tới bây giờ, bọn hắn vẫn có thể ngửi thấy được mùi vị bị thiêu cháy trên người của Trần Đông sư huynh.

"Thắng thật nhanh!" Mục Ninh cũng thấy rất cả kinh, há hốc mồm, lộ ra ánh mắt bất khả tư nghị, cho dù nàng đã đoán được là thực lực của Lâm Phi không tệ, thế nhưng mà vừa ra tay đã đánh bại được Trần Đông, điều này cũng quá khoa trương đi? Đại Địa Chi Thuẫn chính là phù văn cấp ba, kết quả lại ngăn không được sáu cái tiểu hỏa cầu, chẳng lẽ hỏa cầu thật sự lợi hại như vậy sao?

Không ngờ rằng, phía sau của Mục Ninh cũng đang có một người đem hết tất thảy thu vào trong mắt. Người kia chính là Vân Phi, trên mặt hắn không hề dễ coi, mới vừa rồi còn chắc chắn Trần Đông sẽ thắng, kết quả là một chiêu cũng đỡ không nổi liền trực tiếp thua, đây không phải muốn nói là nhãn lực của mình không bằng người ta sao? Vân Phi thậm chí còn phát hiện, ánh mắt của không ít người bên cạnh cũng đã thay đổi rồi, đó là một loại đố kỵ, một loại hâm mộ. 

Vân Phi ưa thích loại cảm giác náo nhiệt khi luôn được mọi người vây quanh, tự nhiên cảm giác thấy sự biến hóa của bọn họ, trong nội tâm hắn cảm thấy rất không thể tiếp thu được, đặc biết là khi nhìn thấy biểu tình của Mục Ninh. Đây là chuyện chưa bao giờ có, hết lần này tới lần khác cái biểu lộ này đều không phải vì mình, mà lại vì một tên Lâm Phi mới tới, toàn thân hắn liền thấy không được tự nhiên.

"Trần Đông ngu xuẩn này, vừa rồi chính mình đã kiêu ngạo cỡ nào lợi hại, kết quả là một hiệp cũng chưa tới liền thua, thật là một tên phế vật. Nhưng mà, ta sẽ không nhận thua như vậy đâu, chúng ta sẽ chính thức gặp nhau trên Phù Văn Thánh Tháp, đến lúc đó ta nhất định sẽ lấy lại vị trí thứ nhất." 

(1) Thiên ngoại hữu thiên, nhân ngoại hữu nhân: Giống nghĩa với câu “Vỏ quýt dày có móng tay nhọn”. 


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.