Vô Địch Thăng Cấp Vương

Chương 144: Lâm Phi tàn nhẫn




Tam thiếu gia Lâm gia động thủ với Lý Thắng, mọi người đều cho rằng hắn chết chắc, ai ngờ tất cả đều vượt qua dự liệu của bọn hắn.

Lâm tam thiếu vô cùng mạnh mẽ, vừa ra một đao đã khiến phần lớn đệ tử Lý gia bị thương nặng, trở thành vong hồn dưới đao.

Quang minh chính đại đánh chết một đệ tử của Lý gia, lần thứ hai động thủ lại đánh chết thêm mấy đệ tử Lý gia nữa. Thử hỏi trong toàn bộ thành Quy Nguyên mấy ai có thể làm được. 

Trọng yếu là câu nói mà Lý Thắng thốt ra.

Lâm tam thiếu, Lâm tam thiếu thế mà cũng là thực lực Võ Đạo cửu trọng thiên.

Tin tức này quá đáng sợ. 

“Quá điên cuồng! Quá tàn nhẫn!”

“Lâm tam thiếu lên đến Võ Đạo cửu trọng thiên từ lúc nào? Cứ thế mà vọt lên hai cấp đấy! Chẳng lẽ hắn dùng linh đan diệu dược gì?”

“Trách không được mấy ngày nay Lâm tam thiếu lại ra ngoài gây phiền phức, chẳng phải là một cách thăm dò của Lâm gia hay sao? Thăm dò thực hư của Lý gia, Lâm gia có cái lá gan này từ lúc nào!” 

Mọi người không ngừng suy đoán trong lòng, rốt cục ngọn nguồn của chuyện này là thế nào.

Bản thân Lâm Phi hôm nay đến chính là để gây chuyện.

Như thế thì chuyện gì cũng có thể là lý do, đơn giản chỉ cần một cơ hội để nói ra miệng, Lý Thắng trưởng lão lại nhảy ra, tất nhiên Lâm Phi sẽ không khách khí, vừa vặn có thể lấy lão ta để khai đao. 

Lực lượng của Lý gia đang suy yếu, không xuất thủ lúc này thì chờ đến khi nào mới xuất thủ.

“Hắc Giáp Vệ nghe lệnh, nếu có người phản kháng, giết không tha!”

Lâm Phi bay lên trời, lưu loát chém xuống một đao, 

gào thét hạ xuống.

Hắc Giáp Vệ rút trường đao ra: “Giết!”

“Giết!” 

“Giết!”

“Giết!”

Trang bị của Hắc Giáp Vệ tăng lên, đối với phản kháng của Lý gia không chút lưu tình. Đệ tử đứng ngoài cùng của Lý gia trực tiếp bị ném lăn trên mặt đất. Vốn dĩ họ không nghĩ đến Lâm gia dám ra tay thật. 

Đám người trên đường cuống quýt rời đi, sợ bị ngộ sát.

Tất cả mọi người không thể tin được, Lâm tam thiếu thực sự dám động thủ, đánh giết người của Lý gia.

Chẳng lẽ thành Quy Nguyên sắp thay đổi rồi? 

“Lý trưởng lão cứu ta!”

Đối mặt với Hắc Giáp vệ như sói như hổ, Lý gia đệ tử bị chết và bị thương vô cùng thảm.

“Lâm Phi, ta muốn giết ngươi!” 

Lý Thắng tận mắt thấy những người trong gia tộc bị giết chết trước mặt, hai mắt lão đỏ như máu, tựa như có thể trừng ra ngoài.

“Lý gia các ngươi thật hèn hạ, đánh lén quặng mỏ của Lâm gia, cướp Hắc Thiết Thạch cực phẩm, lại còn kêu người vây công khu mỏ quặng của Lâm gia. Hôm nay ta sẽ giết ngươi để báo thù cho người trong tộc ta!”

Giọng nói của Lâm Phi như chuông đồng, tất cả mọi người đều nghe thấy rõ ràng. 

Hóa ra chuyện là như vậy, chẳng trách Lâm gia lại to gan như thế.

Lý gia làm việc quá tàn nhẫn, biết rõ mấy ngày nữa là tổ chức đại hội, lại đánh lén Lâm gia, còn cướp đi vật liệu cực phẩm. Việc này quả thực quá đáng.

Chuyện làm trong âm thầm, một khi đã bị phơi bày thì sẽ khác. 

Lâm gia và Lý gia đều có địa vị, nói chuyện đều rất có độ tin cậy. Lâm tam thiếu nói như vậy, người nghi ngờ cũng không nhiều.

Lý gia xác thực có động cơ này.

“Ngươi ngậm máu phun người, đừng có nói xấu Lý gia chúng ta!” 

Lý Thắng gần như muốn thổ huyết.

Lâm tam thiếu đang vu oan cho bọn hắn. Đánh lén Lâm gia, cướp vật liệu cực phẩm, cho dù là việc gì thì ý nghĩa cũng rất quan trọng, tuyệt đối không thể coi thường.

Nếu như Lý gia bị người ta hắt nước bẩn, khoảng thời gian huy hoàng sẽ dừng lại, thanh danh nhất định sẽ rất kém. 

Cho dù ai cũng biết, lần này Lâm gia chắc chắn sẽ mất đi vị trí. Khối thịt mỡ như vậy, sớm muộn gì cũng sẽ bị bọn họ tranh giàn. Trước mắt có người xuất thủ trước, đặc biệt là với vật liệu cực phẩm, bọn họ không thể bỏ qua, không đỏ mắt mới là lạ.

“Cái mũ này chụp xuống, xem ai còn dám đứng ra nói chuyện!”

Lâm Phi cúi người một cái lao xuống, đao mang quét qua. 

Vù vù vù…

Số lượng lớn đầu người rơi xuống đất, máu tươi nhuộm đỏ đường đi, hóa thành từng dòng sông máu.

“Rầm!” 

Đột nhiên phía sau Lâm Phi xuất hiện một luồng gió lạnh, một quyền đánh lên lưng hắn, cương khí bắn ngược lại.

“Giết người trong tộc ta, ngươi muốn chết!”

Hóa ra là một vị trưởng lão khác xuất thủ, không tiếc ra tay từ phía sau, muốn một đòn đánh chết. 

Nếu như đổi lại là người khác, một chiêu này chắc sẽ tập kích thành công. Nhưng đối với Lâm tam thiếu thì chiêu này vô dụng.

“Kim Quang Nhất Tuyến!”

Bởi vì đám người hỗn chiến, hơn nữa hai người lại là hai đại cao thủ, tốc độ quá nhanh, khó mà chú ý được chi tiết nhỏ trong đó. 

Lâm Phi mạnh mẽ chống lại một quyền, lúc quyền thứ hai của đối phương rơi xuống, thân hình lóe lên, trở tay phản kích chính là chiến kỹ cao cấp, Kim Quang Nhất Tuyến.

Người xuất thủ là trưởng lão Lý Quang, trong lúc phẫn nộ đã lựa chọn đánh lén.

“Không xong!” 

Khí tức nguy hiểm đột nhiên xuất hiện

Lùi nhanh, lùi nhanh.

Phản ứng của trưởng lão Lý Quang này rất nhanh. Sau khi khí tức nguy hiểm khóa chặt thân thể, trong lúc kinh hoàng liền lựa chọn muốn rời đi. 

Muốn tránh né chiến kỹ cao cấp sao có thể dễ như vậy. Nếu tránh được thì đấy không phải chiến kỹ cao cấp.

Một đạo huyết quang xuyên qua trán, cương khí phòng thân đều không thể ngăn cản công kích của “Kim Quang Nhất Tuyến”, trở thành bia ngắm trên không trung.

Nếu như Lý Quang ở trên mặt đất thì sẽ không chết bi thảm như thế. Tốc độ trên không trung của lão không thể nào bằng Lâm Phi được. Tất nhiên, một cái bia ngắm gần như vậy, không chết cũng khó. 

“Thứ này dùng được đấy, đổi cái tên đi có vẻ tốt hơn, sau này gọi là Quy Nguyên Nhất Kích là được rồi, chẳng qua tiêu hao hơi nhiều Huyền khí.”

Một cái tên rõ ràng như vậy, Lâm Phi lại muốn sửa lại. Không biết người sáng chế ra chiến kĩ này có tức đến nỗi từ trong mộ bò ra hay không.

“Khá lắm, tám điểm PK!” 

Lâm Phi rất sảng khoái.

“Lý Quang trưởng lão chết rồi!”

Thi thể Lý Quang rơi từ trên không trung xuống, tạo ra một cái hố to, bụi đất tung bay, chắc chắn  sẽ trở thành một trò cười cho tất cả mọi người. 

Trong mắt bọn họ, Lâm tam thiếu vẫn luôn không có uy hiếp gì kia lại ung dung giết chết Lý Quang trưởng lão. Thi thể trên đất kia chắc chắn đã dạy cho họ một bài học.

Cái gì gọi là không thể trông mặt mà bắt hình dong, cái gì gọi là ba mươi năm Hà Đông, ba mươi năm Hà Tây.

Võ Đạo cửu trọng thiên Lý Quang chết rồi là một đả kích lớn đối với Lý gia. 

“Lý Tam Tư trưởng lão, ta với ngươi cùng nhau xuất thủ, báo thù cho Lý Quang trưởng lão!”

Hai mắt Lý Thắng như muốn nứt ra.

Một vị khác là Lý Tam Tư trưởng lão cũng tức giận ngút trời. 

Từ lúc nào Lý gia lại phải chịu đại nạn này.

Từ lúc nào trưởng lão Lý gia lại bị đánh chết trên đường lớn.

Trên dưới mấy trăm năm chưa hề xuất hiện loại chuyện như thế này, quả thực khiến Lý gia hổ thẹn. 

Vì thế Lâm tam thiếu này nhất định phải chết. Phải chết trước cổng Lý gia, dùng máu tươi của hắn để an ủi những người trong tộc đang nằm trên đất.

Lâm tam thiếu mạnh mẽ như vậy, dọa sợ các thế lực lớn nhỏ.

Tên nhãi này rốt cục đã ăn linh đan diệu dược gì. Nói giết liền giết Lý gia trưởng lão, không chút lưu tình, tâm địa tàn nhẫn. 

Lâm gia đây là muốn một tam thiếu mạnh mẽ xuất đầu lộ diện?

Không ít người đang không ngừng phỏng đoán trong lòng. Dựa vào thủ đoạn vừa rồi, nếu như Lâm tam thiếu bất tử, chắc chắn sẽ trở thành cao thủ mới của thành Quy Nguyên.

Lý Thắng và Lý Tam Tư cùng xuất thủ, hai người đều là trưởng lão, trong lòng đều bất mãn. Nếu như họ không thể nào hạ gục Lâm Phi, đồng nghĩa với việc Lý gia mất đi trụ cột, đến lúc đó Lý gai sẽ trở thành tù nhân. 

Hai người một trước một sau phát động công kích với Lâm Phi.

“Nhất Đao Lưỡng Đoạn!”

“Nhất Đáo Vạn Lý!” 

Trước sau Lâm Phi là hai đao, hai đao vô cùng hung mãnh.

Hai đao pháp này là hai đao pháp đặc biệt bá đạo, nhất là sau khi thực lực của Lâm Phi tăng lên, lực xung kích của đao miễn cưỡng dài đến tám trượng, đao pháp phía sau còn tới mười trượng. Chỉ là khí của đao mà có thể chém giết vô số người.

Ầm ầm! 

Cho dù hai người đều tránh né nhưng vẫn bị thương. Càng thảm hơn là, người trong tộc, đối mặt với hai đạo công kích điên cuồng như vậy, lại thêm vô số người chết và bị thương. Khắp nơi trên hiện trường đều là tiếng kêu thê thảm.

Cả hai người xuất chieu cũng bị thương, hao tổn không ít Huyền khí, nhưng hiệu quả lại khiến họ vô cùng hài lòng.

Lâm Phi rút ngắn khoảng cách, mục tiêu là Lý Thắng. Người này tương đối lợi hại, đá vào người đối phương một cước, một kích này không phải tùy tiện đá, cường khí hộ thân trực tiếp bị đá vỡ. 

Lập tức Lý Thắng bay ra ngoài như diều đứt dây, mất đi cường khí hộ thân bảo vệ, cửa lớn của Lý gia ầm ầm sụp đổ, khó mà nhìn ra được bộ dạng ban đầu, trở thành một mảnh phế tích không nhỏ.

“Giết!”

Hậu Võ Đạo cửu trọng thiên, tốc độ của Lâm Phi lại tăng lên. 

Giơ tay chém xuống, đao mang rơi xuống như mưa, một vùng phế tích lớn ở phía dưới đều bị bạo kích.

Vù vù vù.

Ba luồng gió lạnh từ sau đánh tới. 

Trường kiếm của Lý Tam Tư đâm tới, ba đầu Thủy Long gào thét xông kên, muốn đánh lạc hướng đối phương. Ông ta không không hề nghĩ đến, lúc trước tên phế vật kia xuất thủ liền có thể áp chế bọn họ.

Lâm Phi xem thường, lao xuống, đánh một đạo đao mang vào thân hình Lý Thắng lần nữa.

Mặc dù Lý Thắng là cao thủ Võ Đạo cửu trọng thiên nhưng lại không phải là cao thủ Huyền giả, không có cách nào khôi phục thương thế. Huyền khí ngăn cản công kích bị phá, lại gặp phải cuồng bạo công kích, thực không cách nào phản kháng được. 

Đao pháp hung mãnh giống như của Lâm Phi có không biết bao nhiêu loại. Một khi Lý Thắng đã ra chiêu ngoan độc, nói không chừng sẽ có lợi ích nhất định.

Bây giờ ra tay đã không còn chiếm được ưu thế.

Ầm ầm 

Đao mang chém xuống, Nhất Đáo Vạn Lý.

Chiến kỹ trung cấp xuất hiện, con ngươi của Lý Thắng phóng đại, tất cả đường lui đều bị chặn, lập tức nuốt hận nơi chín suối, ngã trên mặt đất.

Thủy Long rơi xuống trên người Lâm Phi, cương khí hộ thân đỡ được. Trong cơ thể lại mở ra Kim Cương Bất Hoại Chi Thân, ảnh hưởng không lớn lắm, cùng lắm là khí huyết không thông, vận chuyển Huyền khí Cửu Chuyển đè xuống. 

“Ngươi giết Lý Thắng trưởng lão, đồ ác ma này!”

Trong khoảng thời gian ngắn, Lâm Phi giết chết hai cao thủ Võ Đạo cửu trọng thiên, đơn giản như ông trời chơi đùa vậy.

Lâm Phi nhếch miệng cười một tiếng: “Ta là Lâm tam thiếu, cũng không phải là ác ma gì.” 

Vù vù!

Lâm Phi lại xuất hiện trước mặt Lý Tam Tư, không nói lời nào chém xuống một đao.

Lý Tam Tư nhấc trường kiếm lên, thế mà lại muốn cứng đối cứng một lần. Tay trái điểm điểm, muốn khiến Lâm Phi bị thương, không ngờ đối phương cũng đưa tay ra điểm một cái. 

“Quy Nguyên Nhất Kích!”

Thực lực tăng lên, dung lượng của Huyền khí Cửu Chuyển dần dần vượt quá sức tưởng tượng của Lâm Phi.

Sau mấy lần thi triển chiến kỹ, Huyền khí trong cơ thể vẫn nhiều như cũ. Nếu không thì Lâm Phi cũng không kiêng nể như thế, dùng chiến kỹ đánh giết, không khỏi quá coi thường người ta. 

Lý Tam Tư trừng mắt: “Chiến kỹ!”

Răng rắc.

Trường kiếm đối đầu với lưỡi của Hắc Sát đao, bị một đao chém đứt, “Quy Nguyên Nhất Chỉ đánh tới”, đả kích gấp đôi. 

Mất đi trường kiếm chống đỡ, Lý Tam Tư chết không có chỗ chôn.

Một đao chặt đứt cánh tay trái, lại thêm một kích nữa, Lý Tam Tư bị giết tại chỗ, thi thể cũng bị Hắc Sát đao chém thành hai khúc, rơi trên mặt đất.

Ba trưởng lão chết, tất cả đều bị Lâm Phi đánh chết. Lý gia mất đi chỗ dựa lớn nhất, lợi thế cũng bắt đầu nghiêng về một bên. 


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.