Vô Địch Thăng Cấp Vương

Chương 107: Sự chú ý của võ quán cực hạn




"Lợi hại, Lâm tam thiếu quả nhiên lợi hại. Trách không được Trương Vạn Tùng lại không phải là đối thủ của hắn, trong nháy mắt đã bị giết chết rồi."

"Vừa rồi quyền pháp của Lâm tam thiếu quá hung mãnh, dường như có thể so sánh được với huyền công Hoàng giai. Lão tử thậm chí còn chưa kịp nhìn rõ đâu với đâu, tên tiểu tử Bắc Cung Vô Tình kia liền bị thua, dường như đạt được tới trình độ nhanh không thể phá được rồi.".

"Xem ra sau này, tuyệt đối không thể đắc tội với Lâm tam thiếu nữa, Bắc Cung Vô Tình là Võ Đạo thất trùng thiên vậy mà trong mắt Lâm Phi lại không khác gì giết chết một con gà. Quyền pháp của tên tiểu tử Bắc Cung nổi danh hung mãnh, kết quả lại không chịu nổi một chiêu. Lâm gia đã xuất hiện một tên gia hỏa khó lường rồi!" 

"Đáng tiếc hậu quân của Lâm tam thiếu nổi lên quá chậm. Tiểu tử  Bắc Cung có thể không chịu nổi một chiêu, nhưng Lý Nguyên chưa hẳn sẽ đơn giản như vậy, hắn có thể sử dụng tùy ý một thân cương khí, không phải là người dễ đối phó, hơn nữa hắn lại còn là một trong Tứ Đại Công Tử!"

...

Trong lúc mọi người đang nghị luận, La Thiên Bàn Tử liền lộ ra bộ dáng vô cùng cao hứng. 

"Ha ha, bạc này đều là của lão tử." Nhà cái La Thiên Bàn Tử hiển nhiên là không nghĩ tới Lâm Phi lại lợi hại như vậy, bình thường tiểu tử Bắc Cung đều diễu võ dương oai nói là tam quyền lưỡng cước liền có thể đánh bại Lâm Phi. Tâm tình hắn không phải tốt bình thường, quan trọng là... tiểu tử Bắc Cung kia thua, hắn thật sự là mò được một vố lớn rồi, lúc trước vẫn còn thấy lo lắng.

Chỗ này không được coi là nhiều nhưng tốt xấu gì cũng không phải là một con số không nhỏ. Sau khi Lý Nguyên đi lên lôi đài thì La Thiên không khỏi lo lắng, lo được lo mất, thần sắc có chút ngưng trọng, cao thủ cương khí không phải là người dễ đối phó đâu. Những người thua kia, giữa hai lựa chọn này tất nhiên là sẽ lựa chọn Lý Nguyên.

"La Bàn Tử, năm trăm lượng cược Lý công tử thắng, ngươi có dám nhận hay không!" 

"Ai nói không dám, La đại gia ta nói lời nhất ngôn cửu đỉnh!" La Thiên do dự một chút, hắn lại lần nữa nhớ tới những lời nói vừa rồi kia, khẽ cắn môi liều mạng: "Có bao nhiêu, ta thu bấy nhiêu." La Thiên vừa nói như vậy, những người không cam lòng lúc trước lại lần nữa lựa chọn Lý Nguyên để đặt cược.

Thua một lần không sao, Lâm tam thiếu lần này nhất định phải thua, vì vậy, bọn hắn ở dưới liền bất tri bất giác đặt cược lớn hơn.

.... 

"Trần thúc, tên Lâm Phi này không đơn giản!" Ngô Tịch đứng ở dưới lôi đài hướng về phíaTrần Đức Thắng nói.

Trần Đức thắng cười nói: "Nhìn ra cái gì rồi sao?"

"Lâm tam thiếu có lẽ đã tu luyện một loại huyền công tâm pháp đặc thù, thế cho nên uy lực của huyền công tăng lên không nhỏ." Ngô Tịch nói: "Ngoại trừ huyền công tâm pháp, dường như còn có một cái gì đó mà huyền công cũng không làm được, ta hết lần này tới lần khác đều không nhớ nổi huyền công tâm pháp gì lại có cái tác dụng này. Trần thúc học rộng tài cao, có biết cái loại huyền công tâm pháp này hay không?" 

Đừng nhìn thấy Ngô Tịch chỉ là một trong Tứ Đại Công Tử thôi, về phương diện học thức không phải thường nhân nào cũng có thể so sánh được với hắn. Thực tế thì rất nhiều kiến thức về võ thuật xuất thân từ võ quán Cực Hạn, đều vượt qua cả thường nhân.

Trần Đức Thắng sờ lên cằm, tán dương nói: "Ngươi đoán không sai, Lâm Phi xác thực đã tu luyện một loại huyền công tâm pháp đặc thù, đó là một loại tâm pháp bỏ đi, nếu Trần thúc của ngươi không có đoán sai, thì có lẽ thứ Lâm Phi tu luyện chính là Cửu Chuyển Huyền Công!"

Ngô Tịch hơi ngẩn ra: "Cửu Chuyển Huyền Công? Đây là tâm pháp gì?" Hiển nhiên là Ngô Tịch chưa từng nghe qua. 

Trần Đức Thắng nói: "Đây là một tâm pháp còn mạnh hơn huyền công Hoàng giai, còn cụ thể là đạt tới trình độ nào thì Trần thúc của ngươi cũng không biết. Nhưng mà ta biết rõ loại huyền công tâm pháp này cần ngộ tính đặc thù mới có thể lĩnh hội được, một khi tu luyện được Cửu Chuyển Huyền Khí, có thể làm tăng uy lực huyền công. Trong đó hạn chế lớn nhất chính là Cửu Chuyển Huyền Công nhiều lắm chỉ có thể trùng kích đến Võ Đạo cửu trùng thiên chứ không cách nào trùng kích đến được huyền giả!"

Ngô Tịch tựa hồ như hiểu cái gì đó: "Chẳng lẽ suốt đời chỉ có thể bị kẹt lại ở Võ Đạo cửu trùng thiên? Vĩnh viễn không thể tiến xa hơn trở thành huyền giả sao?"

"Tạm thời thì là như vậy!" Trần Đức Thắng nhìn về phía lôi đài: "Đáng tiếc, thật sự là đáng tiếc!" Chuyện đáng tiếc này, về phần nó là cái gì thì chỉ sợ chỉ có Trần Đức Thắng mới hiểu. 

....

Trên lôi đài, Lâm Phi không biết là toàn bộ bộ quyền pháp mà mình mưới lấy được đã bị người khác nhìn ra manh mối, nếu như hắn biết rõ thì nhất định sẽ vô cùng đề phòng người của võ quán Cực Hạn. Cửu Chuyển Huyền Công, chính là loại tâm pháp phế phẩm, là loại tâm pháp hoang phế rất lâu rồi, Trần Đức Thắng nói ra thì xác thực là không đơn giản.

Đáng tiếc là hiện tại Lâm Phi không biết, vẫn luôn nghĩ xem nên chỉnh đốn Lý Nguyên như thế nào để đem chiến lợi phẩm thu về trên tay.Sự tình năm năm trước hình như hắn cũng có tham gia. Cái loại ác khí này nếu không được xuất ra thì một bụng nộ khí của Lâm Phi không thể nào phát tiết được, nhất định phải tìm cách để phát tiết. 

Hôm nay cho dù bọn hắn không đến, Lâm Phi cũng sẽ tìm tới bọn hắn, trả thù việc bọn hắn làm. Về phần chứng cứ, thì đây là thế giới của người mạnh làm vư, chứng cứ đưa ra thì cũng vô ích.

"Hôm nay, trước tiên cứ thu một chút tiền lãi từ trên người Lý Nguyên đã. Sự việc năm năm trước không thể giải quyết dễ dàng như vậy được rồi." Lâm Phi nhìn về phía Lý Nguyên, hàn quang trong mắt lóe lên, cái này chính là bước đầu tiên cải biến chính mình.

Tên tuổi của một tên đệ tử chính tông không thể nào lớn bằng Tứ Đại Công Tử được, cảm giác giáo huấn hắn cũng hoàn toàn bất đồng. 

"Lâm tam thiếu, vài năm không gặp, ngươi đã khiến ta phải lau mắt nhìn lại rồi. Đến tiểu tử Bắc Cung cũng không phải là đối thủ của ngươi thì trách không được ngươi dám đáp ứng chuyện này. Chẳng lẽ, cái này chính là năng lực thật sự của ngươi?" Lý Nguyên không cho là đúng mà nói.

Lâm Phi lắc đầu: "Năng lực của ta lực lượng ở chỗ khác, đại khái là ngươi có thể thử một lần."

"Đã như vậy, ngươi có thể động thủ thủ." Lý Nguyên cười nói: "Lại để cho ta mở mang kiến thức về năng lực của ngươi một chút!" 

....

"Bát Hoang Lục Hợp quyền!" Quyền pháp hung mãnh quyền pháp lại một lần nữa xuất ra từ trong tay Lâm Phi.

Lần thi triển này càng hung mãnh hơn so với lần trước, giống như mưa to gió lớn, quyền phong gào thét, đem Lý Nguyên bao phủ lại bên trên. Trên mặt rất nhiều người ở bên dưới lôi đài đã có chút biến sắc, một quyền pháp lại có thể tu luyện tới loại trình độ này, Lâm Phi này có thể thành nhân tài rồi, hơn nữa thực lực lại còn cách biệt hẳn một cảnh giới mà cũng dám phát động công kích, tố chất tâm lý này quả thực không phải mạnh mẽ bình thường. 

"U Minh thủ!" Lý Nguyên thật không hổ là một trong Tứ Đại Công Tử, bên miệng thì treo dáng vẻ tươi cười, nhưng một tay vừa nhấc lên thì toàn bộ phía trước mặt liền hiện lên một bàn tay khổng lồ u ám. Đó chính là U Minh thủ, một cỗ hàn khí trải rộng khắp trên lôi đài, những người xung quanh đó toàn thân cũng vô thức rét run.

"Quyền pháp của ngươi cương mãnh vậy thì tiếp một chiêu U Minh thủ này của ta thử xem!" Lấy nhu thắng cương!

"Thật không hổ là Tứ Đại Công Tử, Lý Nguyên lấy nhu thắng cương, một chiêu phá vỡ tất cả công kích. Không biết một chiêu xuất ra thì Lâm tam thiếu có thể đở nổi hay không đây?" 

"U Minh thủ, chưởng pháp huyền công Hoàng giai hạ phẩm. Khí U Minh có thể đông lại huyền khí, bên trong chưởng pháp tương đối âm độc, nếu không cẩn thận thì thực lực sẽ hao tổn rất nhiều!"

Lông mày Lâm Phi nhướn lên, tâm tư lay động. Cái tên Lý Nguyên này tâm tư thật là ác độc, muốn làm cho mình tổn thương nguyên khí nặng nề mà.

"Hừ, muốn lấy nhu thắng cương, không có đơn giản như vậy đâu!" Một thân kim cương bất hoại toàn bộ đều triển khai, Cửu Chuyển Huyền Khí trải rộng toàn thân, khí U Minh mang đến tác dụng phụ, cứng rắn ngăn cản ở bên ngoài, không đến mức tạo thành ảnh hưởng quá lớn. 

"U Minh thủ của ngươi bất quá chỉ như vậy thôi!" Cho dù Lý Nguyên muốn lấy nhu thắng cương, thì hết lần này tới lần khác cũng không làm gì được quyền pháp của Lâm Phi. Đều bị quyền pháp phá vỡ không còn một mảnh, hiệp thi đấu đầu tiên của hai người đều có thực lực ngang nhau.

"Huyền công này thật cổ quái, tiểu tử Lâm Phi này quả nhiên có chút môn đạo." Lý Nguyên thầm nghĩ: "Nếu như chỉ lần này mà nói, thì ta sẽ khiến cho ngươi sai hoàn toàn!"

Trên lôi đài nhìn như đơn giản, nhưng đám người ở dưới đài thì lại rất coi trọng. Lâm Phi vậy mà có thể ngăn cản được công kích của Lý Nguyên, so với tưởng tượng của mọi người lại càng không hề đơn giản. Dù sao thì thực lực của người ta chính là Võ Đạo bát trùng thiên, ra tay cùng lúc lại có chênh lệch tận một cảnh giới thì cũng khó có thể ngăn cản được công kích, nhất là chiêu U Minh thủ thâm độc. 


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.