Võ Đạo Bá Chủ

Chương 14: Sợ quá tiểu ra quần




“Ngũ tạng tàng ngũ khí, ngũ khí hóa ngũ long, ngũ long hiện thiên địa, bá hàng vạn giới gian!” - Mở bí kíp Đằng Long bộ ra, mấy hàng chữ đập vào mắt La Phong. Nét bút được viết bằng thiết bút ngân câu (*), làm cho người khác cảm thấy thần bí, mênh mông, cảm giác không thể cưỡng lại.

“Ngũ long hiện thiên địa, bá hàng vạn giới gian! Khẩu khí thật bá đạo!” - Trong lòng La Phong trấn động, không nhìn ra được chất liệu gỗ trên trang bìa, thưa thớt mấy hàng chữ, nhưng lại khiến cho người ta một loại cảm giác bễ nghễ thiên hạ, khí thế duy ngã độc tôn.

“Tương truyền cuối cùng của thiên hạ, có Sơn Thần cao tám vạn tám ngàn trượng, phía trên có Thần Long cư ngụ, thọ cùng trời đất, bảo vệ cánh cửa của thiên địa, thực lực khó lường. Đằng Long bộ lại có liên quan với Thần Long, không biết lai lịch ra sao…” - La Phong nhìn mấy câu thơ, trong lòng có trực giác, Đằng Long bộ này cũng không phải chỉ là loại công pháp khinh thân đơn giản như vậy. Không nghĩ ra được, La Phong cũng không muốn nghĩ nữa. Bây giờ chủ yếu là đem Đằng Long bộ tu luyện thành công, gia tăng thực lực. 

Mở bí kíp ra, một nhóm pháp quyết tu luyện lọt vào trong tầm mắt của La Phong.

“Dĩ thần ngũ tạng chi tinh, tinh phách hóa long, dĩ long ngự thân…”

Pháp quyết vô cùng khó hiểu, La Phong cũng lấy mười phần lĩnh hội của bản thân để cố gắng, hắn định tâm lại, tinh thần toàn bộ cơ thể đầu đắm chìm trong bí kíp. Lật từng trang từng trang bí kíp, tâm ý không cách nào nói rõ dần dần hiện lên trong lòng La Phong. Hắn cảm giác bản thân mình giống như biến thành một ngũ trảo kim long (*), bễ nghễ thiên hạ, tung hoành vạn giới… 

Đợi La Phong giật mình tỉnh lại đã là nửa đêm, trăng sáng sao thưa, toàn bộ núi Tử Linh hoàn toàn yên tĩnh.

“Thật là pháp quyết cao thâm! Khó trách mười năm gần đây không có ai tu luyện thành công.” - La Phong càng thán phục hơn, đáy lòng có một chút mừng rỡ. Tự mình có thể lĩnh ngộ ra được tâm ý ở trong pháp quyết, nói như vậy bản thân có đủ tư cách để tu luyện Đằng Long bộ! Trong lòng kích động không thôi, La Phong lập tức bắt đầu dựa theo pháp quyết tu luyện. Phương pháp tu luyện Đằng Long bộ hết sức kỳ quái, bắt buộc người tu luyện phải dùng linh hồn lực, đem Mạch Luân trong ngũ tạng biến hóa thành hình rồng. Mạch Luân của người tu luyện bình thường chỉ có một tinh khí hình tròn, muốn thay đổi tinh khí hình tròn này là chuyện không thể. Nhưng pháp quyết của Đằng Long bộ lại có thể làm được điều này, chẳng qua là phải có ngộ tính cực cao cùng với linh hồn lực mới có thể làm được. Trăng sáng giữa trời, La Phong ngồi xếp bằng đối mặt với hải vân.

Thở ra, hít vào… 

Ý thức theo đó dần dần chìm xuống, rất nhanh La Phong liền tiến vào bên trong pháp quyết Đằng Long bộ, tất cả trạng thái tu luyện đều huyền diệu khó giải thích, bắt đầu dùng tinh thần khống chế, Mạch Luân Cảnh trong ngũ tạng mở ra, hóa thành hình rồng. Ước chừng qua một ngày, hai đạo Mạch Luân trong tỳ tạng từ từ lột xác hóa thành hình rồng, hai con dao long trong tỳ tạng cuồn cuộn không ngừng, như hải nạp bách xuyên (*) nuốt vào nhả ra nguyên khí.

Như vậy, La Phong Đằng Long bộ coi như là bước vào nhất trọng! Mặt trời mọc rồi lặn, bất tri bất giác đã sáu ngày trôi qua.

“Lộp bột, kèn kẹt…” 

Bóng người ngồi xếp bằng trên vách đá, trong cơ thể đột nhiên truyền ra âm thanh như tơ lụa rách ra, bay xuống như lá rụng trên người hắn, giống như bị một cỗ lực lượng vô hình dẫn dắt, xoáy vào rồi bắn ra.

“Vèo”

Bóng người bỗng nhiên đứng lên, như tên bắn ra, thoáng một cái đã gần bốn mươi mét, lao ra khỏi vách đá! Mắt thấy sắp rơi vào hải vân mù mịt, dẫn đến kết cục tan xương nát thịt, mơ hồ có một tiếng rồng ngâm, dưới chân hắn đột nhiên xuất hiện một đạo khí lưu hình rồng, bước chân đạp hai lần liên tiếp, thân thể giống như là đại bàng tung cánh, vòng một cái, vững vàng đáp trên vách đá. 

“Đằng Long bộ nhị trọng, cuối cùng đã luyện thành.” - Thở dài một hơi, La Phong nhìn hải vân mờ mịt dưới vách đá, trên mặt lộ ra nụ cười nhàn nhạt.

Đằng Long bộ nhị trọng so với nhất trọng khó tu luyện hơn, La Phong mất hết sáu ngày mới tu luyện toàn vẹn được nhị trọng. Có điều, sáu ngày khổ tu này, khiến tu vi La Phong càng thêm hoàn mỹ, cách tứ trọng Cương Nhu Cảnh trung kỳ không còn xa nữa.

“Hôm nay nhảy một cái toàn lực, có thể đạt tới bốn mươi mét, nhiều gấp đôi so với miêu tả trên bí kíp, có lẽ đó là nguyên nhân linh hồn lực của mình lớn mạnh.” - La Phong nhớ lại cảm giác lúc nãy đạp mây mà lên, trong ánh mắt lộ ra vui mừng. 

Trong cơ thể hắn Mạch Luân gấp đôi người khác, vì vậy mặc dù chỉ tu luyện đến cảnh giới Đằng Long bộ nhị trọng, nhưng trong cơ thể lại có bốn đường tụ trân du long.

“Nên trở về rồi.” - La Phong phủi phủi y phục, một đám bụi bay lên, hắn không khỏi cười khổ. Cất bí kíp Đằng Long bộ đi, La Phong đi xuống chân núi. Trên đường xuống núi, La Phong nhất thời hứng khởi, vận khí lực, toàn lực chạy băng băng trong rừng.

“Soàn soạt…” 

Bóng cây nhanh chóng lùi về phía sau, âm thanh gió rít gào thét ở bên tai La Phong, tốc độ gấp ba lần trước kia! Nhanh như gió. La Phong tự tin, cho dù là đem võ học hoàng cấp trung phẩm “Đằng Long bộ” tu luyện thành công, khinh công xếp hạng năm ở ngoại viện, được gọi là “Quỷ Ảnh” Lý Vân Hạo, tốc độ cũng kém hơn bản thân, càng có thể xác định Đằng Long bộ bất phàm.

“Có người?” - Đến giữa núi, La Phong đột nhiên dừng lại, ngăn cách một đám cây, tầm mắt sắc bén dò xét trước mặt. Rừng núi trước mặt, ba thiếu niên đang từ trong lùm cây đi ra, tầm mắt nhìn tứ phía, tựa hồ như đang tìm cái gì.

“Lý sư huynh, tiểu tử thúi La Phong kia khẳng định còn ở bên trong núi Tử Linh!” 

Một thiếu niên dáng người nghiêng nghiêng gật gật đầu:

“Sáu ngày trước chính mắt ta nhìn thấy hắn ở trong núi Tử Linh, mấy ngày nay ta luôn canh ở dưới chân núi, không hề nhìn thấy hắn xuống núi, chắc chắn hắn vẫn còn ở bên trong!”

Lý Vân Hạo từ trong bóng cây tối đi ra, sắc mặt lạnh lùng, trong đôi mắt lóe lên thù hận: 

“Hừ, không cần biết hắn trốn ở đâu, ta cũng sẽ bắt được hắn…”

Lần trước ở Diễn Võ trường, bị La Phong lừa gần mười vạn lượng bạc, thậm chí ngay cả bội kiếm cũng đều bị lừa lấy đi, từ khi Lý Vân Hạo lớn lên đến nay, đó là lần đầu tiên bị mất mặt như vậy! Thời gian này, Lý Vân Hạo vẫn đang tìm cơ hội trả thù La Phong, mấy ngày trước lấy được tin tức La Phong vào núi Tử Linh, lập tức vội vội vàng vàng chạy tới, đã ở trong núi Tử Linh tìm mất mấy ngày.

“Yên tâm đi, Lý sư huynh, La Phong chỉ là một tên phế vật của ban Ngân Nguyệt mà thôi, đợi tìm được hắn, hai huynh đệ ta sẽ dốc sức mà dạy dỗ hắn một trận, khiến cho hắn phải quỳ xuống trước mặt huynh nhận sai!” - Thiếu niên mày rậm ở bên cạnh ha ha cười nói. 

“Không sai, tên này không biết thân biết phận, lại không biết điều dám trêu chọc học viên ban Kim Dương bọn ta, ngay cả Đoan Mộc công tử cũng không coi ra gì, nhất định phải dốc sức dạy dỗ hắn! Khiến cho hắn hiểu được trời cao đất rộng!” - Hai thiếu niên đều là học viên ban Kim Dương, tu vi Mạch Luân tứ trọng trung kỳ, thuộc hạng trung ở ban Kim Dương, hiển nhiên sẽ không coi La Phong ra gì.

“Hừ!” - Một tiếng hừ lạnh băng đột nhiên vang lên, ba người đang trò chuyện vui vẻ lập tức dừng bước, đồng thời nhìn về phía trước. La Phong từ phía sau bụi cây đi ra, lạnh lùng nhìn ba người Lý Vân Hạo: “Các ngươi kẻ nào muốn dạy dỗ ta?”

“La Phong!” Lý Vân Hạo nhìn thấy người bước ra chính là La Phong, khuôn mặt trở nên hung ác, cảm nhận được khí tức trên người La Phong, ánh mắt hắn hơi hơi dừng lại: “Mạch Luân tứ trọng, ngươi đột phá nhanh như vậy!” 

La Phong cười một tiếng kỳ quái, từ từ tiến lại gần chỗ ba người bọn họ, nhìn Lý Vân Hạo nói:

“Chuyện này phải đa tạ ngươi rồi, nếu không phải nhờ ngươi tặng cho ta ngân lượng mua đan dược, ta cũng sẽ không đột phá được nhanh như vậy.”

“Muốn chết!” Lý Vân Hạo giận dữ, đang muốn động thủ, hai tên học viên của Kim Dương ban ngăn Lý Vân Hạo lại: “Lý sư huynh, tên tiểu tạp chủng này giao cho huynh đệ bọn ta đi. Tránh làm bẩn tay của huynh.” 

Lý Vân Hạo hít một hơi, chỉ ta vào La Phong:

“Dốc sức dạy dỗ hắn cho ta!”

Hai thiếu niên bước ra, thiếu niên mày rậm nhìn La Phong, khoanh tay, khẩu khí uy nghiêm nói: 

“La Phong, ngươi bây giờ quỳ xuống trước mặt bọn ta dập đầu ba cái, sau đó gọi bọn ta ba tiếng gia gia, thì hôm nay may ra ngươi còn có một con đường sống.”

La Phong ánh mắt lạnh lùng, cười nhạt nói:

“Các ngươi quỳ xuống kêu ta gia gia, hôm nay ta có thể tha cho các ngươi xuống núi!” 

Nghe La Phong nói xong, hai học viên của ban Kim Dương tím mặt. Trước kia gặp phải học viên ban Ngân Nguyệt, có kẻ nào lại không dám ngoan ngoãn trước mặt bọn họ? Tu vi của La Phong còn dưới bọn họ, lại dám hung hăng phách lối như vậy! Thật là tự tìm cái chết! Trong mắt hai người bọn họ ẩn ẩn hiện lên sát ý.

“Vô liêm sỉ!” - Hai thiếu niên quát lạnh một tiếng, đồng thời lao tới ra quyền tấn công về La Phong, nắm đấm mang theo cơn gió dữ tợn đầy uy lực, khiến tóc đen trên trán La Phong thổi tung lên. Hai người đều nhằm vào điểm yếu của La Phong, rõ ràng không hề hạ thủ lưu tình.

“Không biết sống chết!” - Tu vi của hai người bọn họ mặc dù cao hơn bản thân hắn, nhưng La Phong không hề để ý, dưới chân động một cái, mặt đất lập tức lõm xuống một lỗ sâu, khí thế cả người đột nhiên bùng nổ, giống như một con Điếu Tinh Hổ Vương, dẫn khí ra quyền, hai tay hai quyền nghênh đón hai quyền từ hai người bọn họ. 

“Ầm ầm”

Nắm đấm đụng vào nhau, trong rừng rậm nổi lên một trận gió dữ, bốn phía lá cây rào rào!

“Lộp bộp kèn kẹt” 

Tiếng xương nứt vang lên rõ ràng, hai học viên ban Kim Dương vừa mới nãy còn đằng đằng sát khí ánh mắt nhanh chóng biến đổi, sắc mặt trắng bệch, đồng thời phun ra một ngụm máu, ngã bay ra ngoài, kêu lên thảm thiết, liên tiếp đụng vào hai thân cây rồi mới dừng lại.

“A! Tay của ta! Tay của ta phế rồi!” - Hai người ngã xuống đất, lập tức ôm lấy cánh tay phải của mình kêu la thảm thiết. Cánh tay phải của hai người đều không thể kéo thẳng mà lủng lẳng ở một bên, xương tay trắng hếu từ chỗ cổ tay lòi ra ngoài, cổ tay chỉ còn một mảng da thịt nối liền, máu thịt lẫn lộn, kinh khủng dị thường!

“Đã xảy ra chuyện gì, tu vi của hắn rõ ràng mới tứ trọng Cương Nhu Cảnh sơ kỳ, sao có thể một quyền đánh lui được một kích liên thủ của Dương Phàm và Lý Khuê!” - Lý Vân Hạo đứng tại chỗ, trợn mắt há mồn. Hai người mặc dù không phải cao thủ ở ban Kim Dương, nhưng chọn đại một người nào đến ban Ngân Nguyệt, đều có thực lực đứng trước hạng ba, vậy mà ngay cả một quyền La Phong cũng không đỡ nổi. 

“Rào rào”

La Phong dùng ánh mắt lạnh lùng lướt nhìn hai học viên của ban Kim Dương vẫn còn đang kêu gào, khí thế tăng lên:

“Quỳ xuống gọi gia gia!” 

“Quái vật!” - Hai thiếu niên bị La Phong trừng một cái, cảm thấy như đang bị một con thú dữ theo dõi, khí lạnh xông thẳng vào não, kinh ngạc kêu lên một tiếng, một mùi vị tanh nồng bay tản ra, vậy mà bị dọa sợ tiểu ra quần.

“Phế vật!” - Ánh mắt La Phong lạnh lùng, hóa thành một đạo tàn ảnh, thuận thế lướt qua hai học viên của ban Kim Dương.

“A... Lý sư huynh, cứu ta, cứu ta! Mau cứu ta!” - Đối mặt với La Phong đằng đằng sát khí, ánh mắt của hai thiếu niên trở nên hoảng loạn, cả người đều phát run, cao giọng kêu cứu. 

“Cút!” - Một đạo hàn quang bỗng nhiên xuất hiện, như răng nanh rắn độc, sao trời đêm tối, mang theo âm u lãnh lẽo đâm tới cổ họng của La Phong! La Phong nhướn mày một cái, góc độ của một kiếm này thật là xảo quyệt, khí lạnh bức người, lại khiến cho hắn cảm thấy như bị phong tỏa, bước chân một cái, thân ảnh lướt qua lui về phía sau.

“Lý sư huynh!” Hai học viên ban Kim Dương thấy Lý Vân Hạo bức lui được La Phong, ánh mắt ngạc nhiên mừng rỡ, không để ý thương tích trên cơ thể, kích động hô lên: “Lý sư huynh, tên tiểu tạp chủng này lại dám phế đi hai tay của chúng ta, mau giết hắn! Giết hắn, báo thù cho huynh đệ chúng ta!”

Lý Vân Hạo đứng cầm kiếm, cả người toát ra vẻ hết sức nghiêm túc, híp đôi mắt âm thầm đánh giá La Phong: 

“La Phong, không nghĩ tới nửa tháng ngắn ngủi không thấy, sức mạnh của ngươi lại lớn đến nhường này, đã có thể cùng ta so chiêu! Ngươi quả nhiên là một tên nguy hiểm!”

La Phong liếc Lý Vân Hạo, lắc đầu cười lạnh:

“Lý Vân Hạo, ngươi cũng quá coi trọng bản thân mình rồi! Loại người chỉ muốn làm con chó của người khác như người, hạng người cáo mượn oai hùm, vẫn còn chưa đủ tư cách để đánh đồng ta với ngươi!” 

Lúc nãy hắn chỉ dùng bảy phần công lực, thậm chí còn không dùng đến võ học, sức mạnh chân chính căn bản còn chưa có dùng đến.

***

(*) Thiết bút ngân câu: một loại bút thời xưa dùng để viết hay khắc chữ, chữ được viết bằng bút này rất khó bay màu chữ học nhòe. 

(*) Ngũ trảo kim long: năm móng của con rồng vàng.

(*) Hải nạp bách xuyên: như trăm sông đổ về biển.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.