Vợ Cũ Thật Quyến Rũ

Chương 95




Chương 95

Sớm biết như vậy, lúc trước vì sao nhẫn tâm như vậy?

Tâm tình của cô phi thường phức tạp, loạn thành một đoàn.

Hoắc Trì Viễn vẫn chưa có trả lời Tề Mẫn Mẫn, ngược lại vẫn thờ ơ lạnh nhạt. Chu Cầm xem ở trong mắt, giọng nói mỉa mai: “Tề Mẫn Mẫn, ngày hôm qua tôi quên nói cho cô, đừng để việc nhà của cô quấy rầy tới Tiểu Mạc! Đừng nói Tề Bằng Trình mổ, cho dù ông ta chết, Tiểu Mạc cũng sẽ không nhìn ông ta!”

Nghe được lời nói của mẹ chồng, Tề Mẫn Mẫn rất bi thương.

Cô thế nhưng quên mất chú vì một nguyên nhân mà cô không biết mà hận ba ba, anh làm sao có thể mang cô đi nhìn ba ba?

Hận cũng không kịp đâu!

Cô đẩy Hoắc Trì Viễn ra, cổ họng rõ ràng, lòng chua xót nói: “Chú, chú đừng khó xử. Tôi đánh xe đi qua.”

Nói xong, cô nhặt điện thoại rơi trên sô pha lên, đeo cặp xách trên lưng đi ra ngoài.

Hoắc Trì Viễn khuôn mặt lạnh lùng, nhìn Tề Mẫn Mẫn biến mất ở cửa biệt thự, mới từ sô pha đứng lên, bước chân nặng nề đi lên lầu.

Muốn anh đi thăm Tề Bằng Trình, thà giết anh đi còn hơn.

Nhưng Tề Mẫn Mẫn là con gái của Tề Bằng Trình.

Anh nắm chặt tay, đứng trên ban công, nhìn thấy Tề Mẫn Mẫn đón taxi trên đường cái, che kín vẻ lo lắng và đấu tranh trên mặt.

Đến khi thấy Tề Mẫn Mẫn mãi vẫn không gọi được xe thì anh rốt cuộc hết kiên nhẫn, cầm lấy chìa khóa, vội vàng đi xuống lầu.

“Tiểu Mạc, mặc kệ cô ta! Tề Bằng Trình chết đi mẹ mới vui vẻ được!” Chu Cầm nhìn con trai đi xuống lầu, lập tức mở miệng ngăn cản. Hoắc Hoài Lễ cũng không hề phản đối, tiếp tục trầm mặc.

Hoắc Trì Viễn liếc mắt nhìn cha mẹ một cái, không hề giải thích, liền lao ra ngoài biệt thự, nhảy vào chiếc xe hiệu Maybach, nhanh chóng khởi động động cơ.

Biệt thự nhà họ Hoắc nằm mở ngoài khu mua bán, nên có vẻ thanh u, xung quanh có rất ít xe taxi chạy qua. Tề Mẫn Mẫn không bắt được taxi, đành phải đi bộ lên phía trước, chờ đợi ở giao lộ để bắt xe.

Tiếng còi ô tô đột nhiên truyền đến từ phía sau, cô quay đầu lại nhìn thấy chiếc xe Maybach của Hoắc Trì Viễn, khuôn mặt nhỏ nhắn lạnh lùng, quay lưng lại, tiếp tục ngang bướng đi về phía trước.

“Lên xe!” Giọng nói rét lạnh của Hoắc Trì Viễn vang lên.

“Không cần phiền đến chú!” Tề Mẫn Mẫn ngẩng cao đầu, ngạo nghễ cự tuyệt.”Tự tôi có thể đi tới bệnh viện!”

“Lên xe!” Hoắc Trì Viễn có ẩn tia tức giận, lặp lại mệnh lệnh

Tề Mẫn Mẫn không thèm để ý đến Hoắc Trì Viễn, tiếp tục đi ra giữa đường, nhìn thấy taxi liền hô tô. Cuối cùng cũng có một chiếc xe dừng trước mặt cô, không phải là taxi, nhưng người từ trong xe đi ra là Ninh Hạo.

“Lớp trưởng?” Tề Mẫn Mẫn sửng sốt.

“Tớ nhìn từ xa thấy người giống cậu, bảo lái xe vòng xe lại đây nhìn kỹ. Tề Mẫn Mẫn, lên xe đi không muộn mất.” Ninh Hạo có chút sốt ruột, thúc giục nói.

“Lớp trưởng, cảm ơn cậu. Không phải tớ không muốn đi học, cha tớ hôm nay phải mổ, tớ muốn đến bệnh viện thăm ông. Cậu xin phép thấy chủ nhiệm giúp tớ.” Tề Mẫn Mẫn cảm kích nhìn Ninh Hạo.

“Nhưng đoạn đường này rất khó bắt taxi. Tề Mẫn Mẫn, lên xe, tớ đưa cậu đi!” Ninh Hạo nhanh tay cầm lấy túi sách sau lưng Tề Mẫn Mẫn, đẩy mạnh cô ngồi vào ghế sau, sau đó chính mình cũng ngồi xuống.

“Địa chỉ?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.