Vợ Cũ Thật Quyến Rũ

Chương 92




Chương 92

Hoắc Trì Viễn túm chặt lấy Tề Mẫn Mẫn, cau mày nhìn cô đang rưng rưng mắt to: “Vừa rồi, tôi nói hơi nặng lời.”

“Không nặng! Một chút cũng không nặng! Anh giáo huấn rất đúng! Là tôi không biết lượng sức mình, vậy mà lại đụng chạm đến Tưởng Y Nhiên gì gì đó!” giọng điệu của Tề Mẫn Mẫn tràn ngập tự giễu.

“Không ai có thể thay thế cô ấy ở trong lòng tôi.” Hoắc Trì Viễn đứng ở trước mặt Tề Mẫn Mẫn, lạnh lùng nhìn cô.

“Tôi được tính là gì? Bạn giường sao?” Tề Mẫn Mẫn ghen tỵ cắn môi, không hờn giận nói.

Đau đớn sau lưng khiến cô lùi lại một bước, môi run rẩy hít một ngụm khí lạnh. Cô dùng lực nắm chặt quả đấm, không cho bản thân mình rơi mắt trước mặt anh: “Chú à, tôi giải thích. Là tôi không đủ thành thục, là tôi quá ngây thơ! Có thể để cho tôi đi được không?”

Hoắc Trì Viễn phát hiện sắc môi của cô trắng xanh, thân thể đang run rẩy, liền kéo cô vào trong ngực: “Làm sao thế? Có phải vẫn chưa hết sốt không?”

Tề Mẫn Mẫn dùng ánh mắt khác người nhìn anh. Vừa rồi anh còn cảnh cáo cô không được động đến Tưởng Y Nhiên gì đó, một giây sau đã bắt đầu quan tâm cô. Cô tự giễu nói: “Không cần anh quan tâm! Không chết được!”

Hoắc Trì Viễn nhớ lại chuyện vừa rồi xảy ra, đột nhiên ngộ ra: “Có phải vừa rồi em bị đụng vào thắt lưng rồi không?”

“Giờ anh mới biết?” Tề Mẫn Mẫn nổi giận trừng mắt nhìn Hoắc Trì Viễn. Hiện giờ anh quan tâm cô thế nào cô cũng sẽ không cảm động! Bởi vì anh nói Tưởng Y Nhiên là không thể thay thế.

“Vừa rồi tôi có chút không thể khống chế.” Hoắc Trì Viễn sâu xa nhìn Tề Mẫn Mẫn, tay đưa tới bên eo của cô, nhẹ nhàng xoa: “Còn đau không?”

“Anh không cần lo lắng, chắc sẽ không đủ thương tổn đến mức để anh phải ngồi tù.” Tề Mẫn Mẫn dùng lực tách tay của anh ra, xoay người chạy đi.

Chỉ cần vừa nhắc đến Tưởng Y Nhiên, đối với anh cô liền trở thành không khí, biến thành bọt biển, không quan trọng gì. Anh tát cô một cái, lại quát cô, cô không còn thấy lạ nữa rồi!

Hoắc Trì Viễn đi nhanh đuổi theo cô, ôm bờ vai của cô: “Đừng nháo!”

“Chú à, tôi còn chưa đủ ngoan sao? Vì một quyển sách mà anh mắng tôi, anh còn muốn tôi như thế nào nữa?” Tề Mẫn Mẫn cùng cực rồi, tức muốn giậm chân.

“Chỉ cần em không đụng đến giới hạn của tôi, tôi sẽ đối tốt với em.” Gương mặt của anh lạnh lùng, nhìn thẳng vào mắt cô.

“Không cần, chúng ta chỉ là hôn nhân trên giấy tờ, anh không cần phải lo lắng cho tôi.” Tề Mẫn Mẫn chua xót chớp tròng mắt. anh có gì tốt với cô, chỉ là không hung dữ với cô thôi? Cô cũng có tự tôn của cô.

“Anh cả, tất cả mọi người đều đang chờ hai người xuống lầu ăn cơm!” Âm thanh của Hoắc Tương truyền từ bên ngoài vào.

Nghe được âm thanh của cô, Tề Mẫn Mẫn trừng mắt nhìn anh một cái: “Bỏ tay ra!”

“Có chuyện gì chúng ta về nhà lại nói.” Mặt anh nhăn lại, phiền toái nhìn cô.

“Anh yên tâm! Tôi chắc chắn không để anh lại mắng tôi cố tình gây sự.” Lòng tự trọng của cô đang bị tổn thương một cách nặng nề. Trong lòng anh, cô chắc là không đúng bao giờ cả, luôn ngây thơ bốc đồng rồi?

Hoắc Trì Viễn không nói nữa, nắm lấy eo của cô đi ra ngoài.

Ngoài cửa, Hoắc Tương dùng đôi mắt lo lắng nhìn Tề Mẫn Mẫn, sau đó lại nhìn Hoắc Trì Viễn, nói một câu: “Anh cả, nên quên thì quên đi. Nên quý trọng người ở bên cạnh anh.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.