Vợ Cũ Thật Quyến Rũ

Chương 878




Chương 878

Tề Mẫn Mẫn ngồi trên máy bay, liên tục bấm số của Hoắc trì Viễn nhưng vẫn không thể liên lạc được.

Cô biết rõ anh còn chưa xuống máy bay nhưng vẫn không từ bỏ muốn nghe giọng nói anh, nói cho anh biết cô đi đâu.

“Đừng gọi nữa! Gửi tin nhắn thoại cho cậu ấy bảo là kế hoạch bỏ trốn bị phá sản, con phải đi ngặp ông ngoại!” Tề Bằng Trình đau lòng ôm Tề Mẫn Mẫn.

“Ba biết ạ?” Vành mắt Tề Mẫn Mẫn hồng lên.

“Đừng trách ba, ba là không cẩn thận nghe được!”

“Ba, ba không tức giận sao?” Tề Mẫn Mẫn làm nũng trong lòng Tề Bằng Trình.

“Con gái bảo bối của ba có người thương, ba nên vui vẻ mới đúng!” Tề Bằng Trình yêu chiều nhéo chóp mũi của Tề Mẫn Mẫn.

“Ba nói giống như là không ai cần con vậy!” Tề Mẫn Mẫn chu môi, bất mãn kháng nghị.

“Người giống như Hoắc trì Viễn cũng không nhiều lắm!” Lúc nhắc tới Hoắc trì Viễn, Tề Bằng Trình cảm thấy vui vẻ.

Tất cả mọi chuyện xảy ra đều trong dự liệu của ông. Tuy ở giữa cũng có thêm chút chuyện, chút khó khăn nhưng Hoắc trì Viễn và Tề Mẫn Mẫn thật lòng yêu nhau thì những chuyện kia chỉ như chuyện ngoài rìa.

“Đúng thế!” Tề Mẫn Mẫn kiêu ngạo cười, “Con sẽ nhắn lại cho anh ấy. Nói cho anh ấy biết con đi Hắc Long Giang!”

Tề Mẫn Mẫn gửi tin nhắn xong, không cam lòng tắt điện thoại.

Hoắc trì Viễn đứng trong đám đông, tìm kiếm bóng dáng quen thuộc, phóng tầm mắt xa hơn, tất cả đều là người xa lạ.

Tề Mẫn Mẫn không tới đón anh sao?

Hoắc trì Viễn cảm thấy mất mác.

Hóa ra cô không hề nhớ anh như anh nhớ cô.

Anh lấy điện thoại di động, muốn gọi cho lái xe đến đón anh. Khi khởi động màn hình, anh phát hiện có tin nhắn Tề Mẫn Mẫn nhắn lại: “Chú à, không thể bỏ trốn được. Ông ngoại em bệnh tình nguy kịch. Em đang trên đường đi Hắc Long Giang.”

Anh lập tức gọi điện thoại cho Tề Mẫn Mẫn, nhưng không có biện pháp có thể gọi được.

Cô đang ở trên máy bay?

Anh lập tức chạy vội tới quầy phục vụ, lo lắng hỏi: “Xin hỏi chuyến bay tới Hắc Long Giang cất cánh lúc mấy giờ?.”

“8 giờ 35 phút. 10 phút trước đã cất cánh.”

“8 giờ 35 phút? Thật đúng là đúng giờ.” Hoắc trì Viễn bất đắc dĩ mím môi.

Nếu máy bay của anh có thể tới đúng giờ, mà máy bay của Tề Mẫn Mẫn bị trễ giờ, nói không chừng anh còn có thể sử dụng đặc quyền kia để sang máy bay đi Hắc Long Giang.”

Chỉ là ngắn ngủn 10 phút.

“Tiên sinh, ngài còn cần trợ giúp gì sao?”

“Chuyến bay sớm nhất cất cánh tới Hắc Long Giang là lúc mấy giờ?” Hoắc trì Viễn bồn chồn hỏi.

“Xin ngài chờ chút, tôi giúp ngài tra.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.