Vợ Cũ Thật Quyến Rũ

Chương 85




Chương 85

Cô nhìn Hoắc Trì Viễn với ánh mắt càng thêm sùng bái.

“Bọn họ giống như thật sự yêu nhau.” Hoắc Tương nói kết luận quan sát cả đêm cho ba mẹ nghe.

“Ta thật thích nha đầu Tề Mẫn Mẫn kia, tiểu Mạc như bây giờ cũng tốt, tổng so với đau khổ cả đời vẫn tốt hơn.” Bà nội cố nhìn thoáng qua con dâu, “Ba của nó là ai kỳ thật không quan trọng như vậy.”

“Ai nói không quan trọng?” Trong lòng Chu Cầm có nói khảm, chỉ là vượt quá giới hạn, “Tề Bằng Trình hủy Tiểu Mạc! Tiểu Mạc nhà chúng ta 15 tuổi thi đỗ Thanh Hoa, 21 tuổi được cấp bằng chứng nhận hành y trở thành bác sĩ, 25 tuổi đã có chút danh tiếng ở trong giới y học quốc tế. Chỉ là kiếp sống bác sĩ của Hoắc Trì Viễn ngừng hẳn ở 25 tuổi. Mẹ, con hận!”

Lời nói của Chu Cầm khiến cho mọi người ở đây lâm vào trầm mặc.

Hoắc Hoài Lễ nặng nề đứng dậy, đi hướng thư phòng. Lời nói của vợ hoàn toàn đúng, nếu không phải do tai nạn xe cộ năm năm trước, Hoắc Trì Viễn sẽ trở thành người có địa vị nhất trong khoa não vang danh toàn cầu. Sự nghiệp Hoắc Trì Viễn hiện tại có lẽ được cho là thành công, nhưng là than phận củaa nh cũng chỉ là một thương nhân.

Hoắc Tương trầm mặc nửa ngày, mới ngẩng đầu: “Mẹ, con cảm thấy anh hạnh phúc mới là quan trọng nhất.”

“Anh con có lẽ là bị sắc đẹp của Tề Mẫn Mẫn mê hoặc, không nhất định chính là tình yêu.” Chu Cầm sống bằng lý trí nói. Bà cũng không hy vọng con trai yêu Tề Mẫn Mẫn, đó chính là con gái của kẻ thù.

“Có phải là tình yêu hay không, cần phải dùng thời gian để chứng minh. Mẹ, chúng ta cho dù không đồng ý cũng đừng phản đối.” Hoắc Tương nói xong, chỉnh lại thắt lưng, liền đứng dậy đi lên lầu.

Chu Cầm trầm mặc.

Nếu Hoắc Trì Viễn yêu Tề Mẫn Mẫn, bà có thể chấp nhận không?

Ngực bà đột nhiên cảm thấy rất buồn, rất khó chịu.

Bà nội Cố thở dài: “Tương nha đầu nói rất đúng, chúng at cho dù không đồng ý cũng đứng phản đối. Để bọn chúng làm theo trái tim mình đi. Nên cùng một chỗ thì ai cũng không tách ra được, không nên cùng một chỗ buộc lại cũng không cùng một chỗ được.”

“Con nghe theo mẹ.” Chu Cầm đành phải thỏa hiệp.

……..

Sau khi Hoắc Trì Viễn lại giúp Tề Mẫn Mẫn giải quyết một vấn đề khó, vẻ mặt Tề Mẫn Mẫn sùng bái ngẳng đầu: “Chú, chú làm như thế nào làm được như vậy?”

“Em cho là mỗi người đều ngốc giống như em.” Hoắc Trì Viễn thản nhiên trả lời.

Vốn Tề Mẫn Mẫn tràn ngập cảm kích, sau khi bị Hoắc Trì Viễn chế nhạo, phẫn nộ dựng thẳng móng vuốt lên: “Tôi ngốc như vậy anh đừng lấy tôi!”

“Nghĩ muốn hối hận, nhưng không còn kịp rồi.” Hoắc Trì Viễn nhìn thoáng quan Tề Mẫn Mẫn, môi bac lặng lẽ nhếch lên.

“Tới kịp. Hợp đồng của chúng ta chỉ có một năm.” Tề Mẫn Mẫn cho bút máy vào cặp, thu thập túi sách không có tâm tình, trực tiếp xoay người nhảy lên giường, buồn bực ghé vào trên giường.

Cô chình là ngốc!

Anh không cần để ý cô tốt lắm!

Hoắc Trì Viễn sửa lại hồ sơ còn tồn đọng, khép văn kiện lại, đi đến bên giường: “Tôi sẽ chú ý.”

“Cái gì?” Tề Mẫn Mẫn từ dưới gối đầu ngẩng đầu lên, không hiểu ra sao nhìn Hoắc Trì Viễn.

“Tôi có thể sẽ không chán ghét em, một năm, quá ngắn.” Hoắc Trì Viễn áp lên trên người Tề Mẫn Mẫn.

“Không ngắn! Là quá dài!” Tề Mẫn Mẫn dùng sức đẩy Hoắc Trì Viễn.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.