Vợ Cũ Thật Quyến Rũ

Chương 838




Chương 838

“Phí tăng ca tăng gấp đôi! Thỏa mãn chưa?” Hoắc trì Viễn trả hồ sơ lại cho Lynda, cười hỏi.

“Hiện tại tôi ra ngoài làm thêm đây!” Lynda cười to nói, “Boss có âm dương điều hòa quả thật là phúc của nhân viên!”

“Chị Lynda!” Tề Mẫn Mẫn thẹn thùng nhìn Lynda.

“Em không biết tính tình của Hoắc tổng mấy hôm nay đâu, so với trứng thối còn thối hơn! Em cũng đừng lâu như vậy không để ý đến anh ấy. Nhất định phải thường xuyên đến thăm tù nhân. Để cho tụi chị những người ngồi tù chung cũng có thể thoải mái thở phào một hơi!” Lynda cười nháy mắt với Tề Mẫn Mẫn.

Tề Mẫn Mẫn chu miệng, bất mãn kháng nghị: “Chị Lynda!”

Cô muốn Lynda nói đứng đắn một chút nhưng ai ngờ chị ấy nói càng lúc càng quá đáng mà.

Đây là muốn cả ngày hôm nay cô không rời khỏi căn phòng này mà!

“Không trêu hai người nữa. Hoắc tổng, anh cứ tiếp tục phụ đạo đi. Tôi đảm bảo trước khi tan sở sẽ không có ai dám tới quấy rầy mọi người đâu!” Lynda nói xong, ôm tài liệu ra ngoài.

Ở ngoài cửa, cô lại gặp Trịnh Húc ôm một đống văn kiện chuẩn bị đi vào, lập tức ngăn anh lại, nói nhỏ: “Tề Mẫn Mẫn ở bên trong, anh đừng vào quấy rầy bọn họ!”

“Nhưng chỗ văn kiện này rất quan trọng!” Trịnh Húc cau mày, nói.

“Cấp tốc sao?” Lynda nhếch mi.

“Cũng không hẳn!” Trịnh Húc lắc lư đâu. “Anh muốn xin ý kiến của Hoắc tổng rồi sửa lại!”

“Vậy thì cũng không nhất thiết phải đưa cho Hoắc tổng xem vào lúc này đâu. Anh mà về phòng làm việc đi!” Lynda đẩy người Trịnh Húc quay về phòng làm việc.

Trịnh Húc để tài liệu lên bàn, nhìn Lynda, cười mỉm: “Lynda, bao lâu rồi em chưa vào phòng làm việc của anh, em có nhớ không?”

“Đó là vì em không muốn công tư bất phân!” Lynda cười giải thích, “Sao nào? Anh hi vọng em vào sao?”

Trịnh Húc ôm Lynda vào lòng, cười mị hoặc: “Nếu…… anh muốn em công tư bất phân thì sao?”

“Em không có ý kiến. Nhưng mà nếu để Boss phát hiện sẽ bị trừ tiền nha!” Lynda ôm lấy cổ Trịnh Húc, cười quyến rũ.

“Em cảm thấy anh ấy sẽ làm thế sao?” Trịnh Húc cười tà một cái.

“Bây giờ thì không!” Lynda cười trả lời.

“Bây giờ?” Trịnh Húc trầm giọng cười. Tiếng cười như giống như phát ra từ trong lồng ngực, cực kỳ trêu chọ.

Lynda kéo đầu Trịnh Húc, chạm lên môi anh ấy: “Em phải đi làm thân giữ cửa cho Boss đây. Cho nên em không có cách nào mà công tư bất phân được! Hẹn gặp lại!”

Nói xong, Lynda đẩy Trịnh Húc ra, kiêu ngạo ngẩng đầu, chẳng khác gì người mẫu rời khỏi phòng trợ lý.

Trịnh Húc vừa chống cằm, nhìn cặp hồ sơ trên bàn: “Vì sao Hoắc tổng có người đẹp làm bạn, còn anh thì có một mình?”

Vẻ mặt Tề Mẫn Mẫn sùng bái nhìn Hoắc trì Viễn, có lẽ bởi vì quá yêu anh, cho nên chuyên chú đến mức anh nói gì cũng không nghe thấy.

“Hiểu sao?” Hoắc trì Viễn thật lòng hỏi.

Tề Mẫn Mẫn mờ mịt lên tiếng: “A? A…! Hiểu… Hiểu rồi!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.