Vợ Cũ Thật Quyến Rũ

Chương 823




Chương 823

“Uh`m.” Hoắc trì Viễn gật đầu một cái. Nếu Tề Bằng Trình thật sự trách anh không xử lý tốt chuyện Tưởng phu nhân thì đã lập tức đuổi anh ra khỏi Tề gia rồi. Nhưng anh hiện tại chẳng những ngon lành đứng ở trong phòng khách nhà họ Tề, mà còn được giữ lại ăn cơm. Người ta thường nói: con đường phía trước là một mảnh rực rỡ, chỉ là hiện tại vướng chút bụi thế gian thôi.

Dương Nguyệt Quyên từ trên lầu đi xuống, nhìn thấy Hoắc trì Viễn đến liền chỉnh lại búi tóc trên đầu, ngạo mạn nói: “Hoắc trì Viễn?Cậu đưa Tề Mẫn Mẫn trở lại?”

Hoắc trì Viễn gật đầu một cái, liền ôm Tề Mẫn Mẫn đi về phía nhà ăn.

Tề Lạc ngồi vào đối diện Hoắc trì Viễn, lộ ra một bộ dáng bừng tình đại ngộ nói: “Anh rể, nguyên lai anh là đưa chị em về? Hai người không phải tính toán ly hôn đấy chứ?”

“Tưởng phu nhân bên kia còn có chút vấn đề về cảm xúc, để không để cho Tề Mẫn Mẫn bị tổn thương, tôi tạm thời đưa cô ấy về nhà một thời gian.” Hoắc trì Viễn bình lặng giải thích.

“Vấn đề về cảm xúc? Em nghe nói bà ấy điên rồi! Chị em bị người điên ghi hận, ngẫm lại thật đáng sợ.” Tề Lạc vỗ bộ ngực, hoảng sợ nói.

“Bá mẫu tuy tinh thần có chút bức bối, có thể ác độc hơn người bình thường một chút, nhưng vẫn còn vô hại hơn nhiều người!” Ánh mắt Hoắc trì Viễn lạnh lùng bắn về phía Tề Lạc.

“Coi anh nói kìa, người bình thường có độc ác thế nào cũng không sánh bằng kẻ điên đi?” Tề Lạc ngượng ngùng đáp trả.

“Nếu như cô cùng bác gái ở chung một chỗ, cô rất nhanh sẽ hiểu lời tôi nói.” Giọng nói Hoắc trì Viễn đầy mỉa mai.

“Hoắc trì Viễn, cậu có ý gì?” Dương Nguyệt Quyên bất mãn sẵng giọng.

Hoắc trì Viễn đây là chỉ trích Tề Lạc so với người điên còn ác độc hơn sao?

“Nháo cái gì? Lại muốn không ăn cơm?” Tề Bằng Trình vẫn im lặng nãy giờ mở miệng.

Dương Nguyệt Quyên đành phải im lặng.

Sau khi ăn xong, Tề Mẫn Mẫn không nghĩ sẽ lại tốn nước miếng với mẹ con Dương Nguyệt Quyên, cho nên liền đứng dậy đi lên lầu.

Hoắc trì Viễn cũng đứng dậy đi theo cô.

Anh đang muốn cùng cô lên lầu, đã bị Tề Bằng Trình gọi lại.

“Hoắc trì Viễn, con đi theo làm gì?” Tề Bằng Trình bất mãn chất vấn.

“Con đi theo cô ấy.” Hoắc trì Viễn sờ mũi, xấu hổ nói.

“Đã không còn sớm, con nên về đi.” Tề Bằng TRình lạnh lùng nói.

Mấy ngày nay ông không đến bệnh viện, đã là ân huệ lớn đối với anh. Nếu Hoắc trì Viễn không thể trấn an phu nhân Tưởng cho tốt, cho dù anh ta đối với Tề Mẫn Mẫn tốt thế nào, thì ông cũng sẽ không đồng ý cho con gái của mình trở lại bên cạnh anh.

Cho nên ông sẽ không để cho Hoắc trì Viễn đi vào khuê phòng của con gái ông.

Trừ khi anh xử lý tốt toàn bộ, để Tề Mẫn Mẫn trở về.

Đương nhiên, người làm cha như ông cũng hi vọng đó là tình huống sau cùng nhất.

“Ba, con gặp cô ấy một chút rồi lập tức trở về.” Hoắc trì Viễn cố gắng tranh thủ một chút, anh biết mang Tề Mẫn Mẫn về đây, cũng đừng nghĩ sẽ dễ dàng đón cô đi được. Mà anh cũng đừng nghĩ ba ngày hai bữa lại chạy tới nơi này, thái độ của Tề Bằng Trình đã nói cho anh biết toàn bộ.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.