Vợ Cũ Thật Quyến Rũ

Chương 822




Chương 822

Quản gì hận thù chứ?

Quản gì bác gái có hài lòng hay không?

Chỉ có anh và cô mới quan trọng nhất.

Nhưng anh không thể quá ích kỉ.

Anh cũng hiểu lý do tại sao Tề Bằng Trình vẫn kiền trì như thế.

Nếu anh không xử lý tốt chuyện của bác gái thì Tề Mẫn Mẫn ở bên cạnh sớm hay muộn cũng bị thương tổn.

Tề Bằng Trình không nỡ để con gái tổn thương.

Mà anh, cũng không nỡ để vợ mình chịu bị thương dù chỉ một chút.

Cho nên, anh chỉ có thể đưa Tề Mẫn Mẫn về nhà!

“Nếu đã đến đây rồi thì cùng vào ăn cơm đi!”Giọng nói của Tề Bằng Trình đột nhiên vọng ra từ của lớn.

Tề Mẫn Mẫn nghe thấy giọng nói của ba, lập tức mắc cở đỏ mặt đẩy Hoắc trì Viễn ra.

Hoắc trì Viễn bình tĩnh mở cửa xe, đi đến bên người Tề Mẫn Mẫn, nắm tay cô đi vào trong.

“Chị!” Tề Lạc niềm nở chào đón, nhiệt tình giữ chặt tay Tề Mẫn Mẫn, “Chị không có việc gì chứ?”

“Vốn cũng không nghiêm trọng.” Tề Mẫn Mẫn nhếch khóe miệng, tiện rút tay ra, đi theo Hoắc trì Viễn vào nhà.

“Hoắc…Trì…Viễn… Anh cũng tới rồi?” Tề Lạc khoát tay với Hoắc trì Viễn, trên môi nở nụ cười đầy ngọt ngào.

“Tề Lạc, ai dậy cô không biết lớn nhỏ như vậy rồi hả?” Tề Mẫn Mẫn lập tức trừng mắt, không vui răn dạy.

“Hai người không phải muốn ly hôn sao? Vậy thì không phải là anh rể rồi. Đúng không? Hoắc trì Viễn?” Tề Lạc cười nhìn Hoắc trì Viễn.

Hoắc trì Viễn vô cùng thân thiết đặt tay lên trên vai Tề Mẫn Mẫn, cười nói: “Vợ chồng đầu giường ầm ĩ cuối giường hòa hợp. Ly hôn tất cả đều là lời nói nhảm nhất thời.”

“Xem ra chuyện của Tưởng phu nhân chị đã giải quyết tốt rồi?” Tề Lạc lập tức sửa lại, tươi cười ném qua chút khiêu khích.

“Sẽ có một ngày như thế.” Hoắc trì Viễn nói xong, liền ôm Tề Mẫn Mẫn vào nhà.

Hoắc trì Viễn nhìn đến Tề Bằng Trình, liền vuốt cằm, cung kính gọi một tiếng: “Ba!”

Tề Bằng Trình phụng phịu, lãnh nhạt nói câu: “Ngồi!”

Tề Mẫn Mẫn nhìn thấy ba lạnh nhạt Hoắc trì Viễn như vậy, liền lập tức tiến lên ôm lấy cánh tay ba, thay Hoắc trì Viễn nói chuyện: “Ba, người cũng nên nhiệt tình với con rể chút.”

“Con rể? Ba xem cậu ta là con rể Tưởng phu nhân mới đúng?” Tề Bằng Trình không vui nói.

Hoắc trì Viễn xấu hổ ho khan một tiếng: “Ba… Con…”

“Là nhà chúng tôi có lỗi với Tưởng gia, cậu muốn hiếu thuận với Tưởng phu nhân tôi không trách cậu. Nhưng nhất định phải tuân thủ nguyên tắc – – không được thương tổn Tề Mẫn Mẫn!” Tề Bằng Trình thành thật nói.

“Hiểu rồi ạ!Con cũng không nỡ thương tổn cô ấy.” Hoắc trì Viễn khẩn trương hứa hẹn.

“Ăn cơm!” Tề Bằng phun ra hai chữ, liền xoay người đi về phía nhà ăn.

Hoắc trì Viễn sờ sờ mũi một phen, tương đối bất đắc dĩ 挒 một phen môi mỏng.

“Ba không phải thực trách anh.” Tề Mẫn Mẫn áp vào bên tai Hoắc trì Viễn nhỏ giọng nói.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.