Vợ Cũ Thật Quyến Rũ

Chương 81




Chương 81

Hoắc Tương đang ngồi ở trên ghế sofa ăn cháo, nhìn thấy bọn họ nắm tay đi xuống, lập tức cười trên chọc: “Anh cả, rốt cuộc anh cũng xuống đến nơi?”

Hoắc Trì Viễn nhíu mày, trừng mắt nhìn Hoắc Tương một cái.

Nếu không phải cô, vừa rồi anh đã không đụng chạm Tề Mẫn Mẫn, hiện tại anh đang rất kiềm chế, đều là nha đầu này làm hại, vậy mà cô còn mang vẻ mặt cười vô tội trêu chọc anh.

Tề Mẫn Mẫn cúi đầu, đứng đằng sau anh, cảm giác mọi người đều đổ dồn ánh mắt lên người mình, ngoại trừ xấu hổ ra thì còn thấy túng quẫn. Bọn họ nhất định đang nghĩ rằng cô và Hoắc Trì Viễn ở trong phòng làm gì đó suốt hai tiếng đi? Tuy bọn họ quả thật đã xảy ra chuyện lau súng cướp cò.

Bà nội Cố vẫy tay với Tề Mẫn Mẫn: “Nha đầu, qua đây.”

“Bà nội.” Tề Mẫn Mẫn nhìn bà cười hiền lành, buông tay anh ra đi lên trước.

“Thật sự rất đáng yêu. Hoắc Trì Viễn, cháu nhặt được bảo bối rồi.” Bà nội Cố nắm tay cô, nói với cháu trai mình.

“Hoắc Trì Viễn nhà chúng tôi cũng rất tuấn tú lịch sự”. Bà Cố thờ ơ nhìn thoáng qua Tề Mẫn Mẫn. Sau khi biết được thân phận của Tề Mẫn Mẫn, bà liền không thể buông bỏ. Nhớ tới năm đó cánh tay của Tiểu Mạc bị thương không thể mổ, nỗi đau mất mát vẫn còn nguyên, cả ngày sa sút dựa vào chất cồn để tê liệt chính mình, bà liền hận Tề Bằng Trình, hận cha hận luôn cả con, đối với Tề Mẫn Mẫn, bà thực sự không thể yêu thương. “Bao nhiêu ngàn vàng tiểu thư muốn gả cho nó”.

Ý tứ của bà rất rõ ràng, không đến lượt Tề Mẫn Mẫn si tâm vọng tưởng.

Hiểu được ý của bà, khuôn mặt tươi cười của Tề Mẫn Mẫn cứng đờ. Cô mở to mắt nhìn về phía Hoắc Trì Viễn, cắn môi chua xót. Cha cô tuy rằng cũng được coi là một nhân vật nổi tiếng, nhưng hai năm gần đây việc kinh doanh của tiệm thuốc xảy ra vấn đề, cho nên ảnh hưởng không còn lớn như lúc trước. Hình dung như thế nào đây? Nếu nói Hoắc Trì Viễn là mặt trời chói sáng như mặt trời ban trưa, cha của cô chính là mặt trời chiều đang từ từ lặn xuống. Bà Cố căn bản chướng mắt gia thế của cô đi?

Hoắc Trì Viễn tiến lên, véo má Tề Mẫn Mẫn:”Nha đầu, không được suy nghĩ lan man”.

Tề Mẫn Mẫn không nói chuyện, chỉ giương mắt nhìn Hoắc Trì Viễn, phồng hai má:”Người muốn gả cho chú nhiều như vậy, chú đi tìm bọn họ đi!”

Hoắc Trì Viễn ôm chầm Tề Mẫn Mẫn, nói với bà Cố:”Mẹ, người muốn gả cho con rất nhiều, nhưng con chỉ muốn lấy một mình Tề Mẫn Mẫn. Chuyện quá khừ về sau mẹ không cần nhắc lại nữa”.

Tề Mẫn Mẫn hiểu được tâm tư Hoắc Trì Viễn, đột nhiên trở lại bình thường.

Anh nếu như có để ý những ngàn vàng tiểu thư này, đúng là không tới lượt cô gả cho anh.

Người anh để ý duy nhất chỉ có cô, những người con gái khác, cô hoàn toàn không cần suy nghĩ.

Cô đột nhiên sửng sốt.

Cô để ý đến anh như vậy anh còn muốn quan tâm ai khác làm gì?

Chẳng lẽ cô đã muốn quan tâm đến anh?

Cô nhìn Hoắc Trì Viễn, trái tim loạn nhịp đập mạnh, trong mắt lộ ra vẻ mê hoặc.

“Mẹ không hiểu cô ta có chỗ nào tốt!” Bà Cố bất mãn nhìn thoáng qua Tề Mẫn Mẫn, “Con gái Thị trưởng Trình tốt nghiệp Harvard, có tài có nhan sắc, con cũng không thèm liếc người ta một cái. Con gái Chủ tịch Tào tốt nghiệp Thanh Hoa, con gái Viện trưởng Nghiệm tuy rằng không tốt nghiệp đại học danh tiếng, nhưng lại là một đầu bếp tài hoa… Còn bác sĩ Mẫn Ứng nữa, người ta si tình đợi con năm năm.”

Tề Mẫn Mẫn nhìn Hoắc Trì Viễn trong lòng chua xót. Cô cho đến bây giờ không hề nghĩ tới những người con gái xung quanh anh. Thế nhưng còn có người si tình đợi Hoắc Trì Viễn những năm năm. Thực ra cũng không có gì kỳ quái, ai bảo Hoắc Trì Viễn đẹp như vậy, mê người như vậy?

Cô dùng sức căn môi, sắc mặt dần tái nhợt, ánh mắt mê ly.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.