Vợ Cũ Thật Quyến Rũ

Chương 751




Chương 751

“Ai bị bệnh?” Tề Bằng Trình lập tức quan tâm hỏi han.

“Bác Tưởng.” Hoắc trì Viễn nhàn nhạt trả lời.

“Con nói là Tưởng gia…” Tề Bằng TRình lập tức khẩn trương hỏi.

“Vâng!” Hoắc trì Viễn giơ tay nhìn thoáng qua đồng hồ, nhanh chóng nói: “Hiện bà ấy đang có chút hỗn loạn, con phải đi qua đó.”

“Đi thôi.” Tề Bằng Trình phất tay, không làm khó Hoắc trì Viễn.

Đối với Tưởng gia, trong thâm tâm ông luôn có một phần áy náy. Ông đã từng muốn bù đắp, lại là Hoắc trì Viễn bảo vệ Tưởng gia quá nghiêm ngặt, ông không có cách nào tiếp cận, không thể nào bù đắp được.

Nếu Hoắc trì Viễn vì phu nhân Tưởng mà vắng mặt ở tiệc cưới, ông sẽ không trách Hoắc trì Viễn.

Bọn họ đã gieo xuống nguyên nhân thì bây giờ phải nhận kết quả.

Tề Bằng Trình bắt đầu vì con gái mà lo lắng cho tương lai của Hoắc trì Viễn.

Nếu phu nhân Tưởng này muốn làm khó dễ từ trong, Tề Mẫn Mẫn phải làm sao bây giờ?

Vốn là thâm tâm áy náy, tội ác đã khiến cho Tề Mẫn Mẫn luôn nhường nhịn.

Ông không nỡ để cho bảo bối của ông phải chịu oan ức như vậy.

Tề Bằng Trình lo lắng trên mặt đất, gõ cửa phòng Tề Mẫn Mẫn: “Tề Mẫn Mẫn, ba có chuyện hỏi con.”

“Ba, chờ con một lúc.” Tề Mẫn Mẫn nghe được âm thanh của ba, lập tức tìm áo ngủ mặc vào, mới đi mở cửa.

Tề Bằng Trình ôm bả vai Tề Mẫn Mẫn, mang cô đến ngồi ở cạnh giường, âm thanh ngưng trọng hỏi han: “Bảo bối, nói cho ba biết, có phải phu nhân Tưởng là người phá hoại hôn lễ của con?”

Tề Mẫn Mẫn im lặng cúi đầu, hồi lâu không nói gì.

Muốn nói cho ba sao?

“Ba hiểu.” Tề Bằng Trình trầm trọng thở dài: “Tề Mẫn Mẫn, đối với Tưởng gia, con không cần có ác cảm quá trầm trọng, bởi vì đó chỉ là chuyện ngoài ý muốn. Không cần vì Tưởng Y Nhiên mà tự ủy khuất bản thân. Người chân chính nên có ác cảm là ba mới đúng. Toàn bộ tội nghiệt đều do ba gánh vác.”

“Ba, chuyện này là con làm, con nên dũng cảm gánh vác trách nhiêm, nghĩ cách để bù đắp lại. Hoắc trì Viễn có thể an ủi cảm xúc của bác Tưởng, ba không cần lo lắng cho con đâu. Lại nói để so sánh với kết cục bi thảm của Tưởng gia, con chịu ít oan ức đã là cái gì? Ít nhất thì con vẫn đang sống. ít nhất thì con còn có một người chồng yêu con.” Tề Mẫn Mẫn lộ ra một nụ cười rực rỡ, rộng rãi nói.

Tề Bằng Trình dùng lực vuốt đầu Tề Mẫn Mẫn, trầm trọng buông mắt xuống.

Lynda tắm rửa xong trở lại phòng ngủ, nhìn thấy Trịnh Húc vẫn nghiêm túc nghiên cứu tài liệu. Cô ngồi lên đùi anh, giành lấy tài liệu, tràn ngập phong tình cười nói:”Trịnh Húc, không cần phải chuyên nghiệp như vậy chứ? Đã sắp mười hai giờ rồi, anh không nghiên cứu em, mà lại nghiên cứu bản kế hoạch.”

Trịnh Húc thản nhiên nở nụ cười:”Anh có thời gian cả đời để nghiên cứu em. Không vội.”

“Lần đầu tiên em phát hiện ra có người đàn ông còn chuyên nghiệp hơn em.” Lynda ôm cổ Trịnh Húc, nhìn anh bằng ánh mắt hâm mộ.

Cô vẫn tự xưng là một nữ cường, bởi vì thầm mến Hoắc trì Viễn, cho nên trình độ của cô trong công ty không ai có thể tưởng tượng được, thường xuyên làm việc đến đêm khuya. Mà mấy ngày nay ở chung với Trịnh Húc, cô phát hiện ra người đàn ông này so với mình còn chuyên nghiệp hơn. Một bản kế hoạch anh làm ra vài bản, sau đó cân nhắc kỹ càng, cuối cùng sửa sang cho đến khi đạt được sự hoàn mỹ nhất. Đôi khi cô muốn ngủ, nhìn thấy anh vẫn bận rộn trong thư phòng. Hai người đều điên cuồng làm việc sống với nhau, nghĩ lại cũng rất thú vị.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.