Vợ Cũ Thật Quyến Rũ

Chương 721




Chương 721

Cô chưa từng nói cho bất kỳ ai biết mình đang ở bên bờ sông xem pháo hoa. Tần Viễn Chu xuất hiện có lẽ là ngẫu nhiên, nhưng ba cùng Hoắc Nhiên xuất hiện ở đây đương nhiên không có khả năng là ngẫu nhiên rồi. Cô cực kỳ thắc mắc không biết làm sao mọi người biết cô đang ở đây.

“Pháo hoa khiến cho Hoắc Tương nhớ ra. Bằng không có lẽ anh sẽ giống như ruồi bọ chạy quanh thành phố A đến 100 vòng mất.” Hoắc Nhiên khoa trương nói.

Đúng lúc này, Vương Giai Tuệ xuất hiện đằng sau lưng Hoắc Nhiên. Cô sau khi nghe được lời nói của Hoắc Nhiên lập tức vach trần anh: “Anh Hoắc, rõ ràng là 5 vòng anh cũng chưa chạy hết mà.”

Tề Mẫn Mẫn bị Vương Giai Tuệ đùa cho bật cười: “Giai Tuệ, cậu rất hiểu anh Hoắc Nhiên.”

“Còn không phải là tớ theo anh ấy đi tìm cậu đến nửa đêm sao?” Vương Giai Tuệ có chút xấu hổ trừng mắt nhìn Tề Mẫn Mẫn.”Tề Mẫn Mẫn, chúng tớ cơ hồ là lật tung tất cả mọi nơi để tìm cậu, chỉ riêng có nơi này là không ngờ tới.”

“Cảm ơn mọi người. Giờ mình đã không sao rồi.” Tề Mẫn Mẫn xoay người nói với Hoắc Nhiên, “Hoắc Nhiên, anh giúp em đưa Giai Tuệ về nhà nhé!”

“Bà nội để anh đến đón em về nhà. Bà nội nói bà sẽ thay em làm chủ. Anh trai anh nếu dám phản kháng, bà nội sẽ hung hăng phê bình anh ấy.” Hoắc Nhiên quan tâm nhìn Tề Mẫn Mẫn, cố gắng khuyên bảo.

“Anh nói cho bà nội, em vô cùng càm kích bà. Nhưng em không muốn trở về. Em không muốn làm người khiến cho người ta chán ghét. Hoắc trì Viễn hẳn sẽ không hi vọng nhìn thấy em.” Tề Mẫn Mẫn nhắm mắt lại, thống khổ nói.”Hoắc Nhiên, anh cũng không cần thay anh ấy nói chuyện.”

Nhìn thới gian từng giây từng phút qua đi, sắc trời ngày càng đen lại, mãi đến khi có muôn vàn ánh sao, trái tim của Hoắc trì Viễn giống như rơi vào động không đáy.

Anh thất hứa rồi!

Thất hứa với hôn lễ của bọn họ.

Nghĩ đến Tề Mẫn Mẫn bị tổn thương, anh dùng lực nắm chặt quả đấm, trong lòng tràn ngập cảm giác bất lực.

Hoắc trì Viễn dời tầm mắt từ ngoài cửa sổ về trong phòng bệnh, thất vọng đau khổ nhìn bác gái Tưởng ở trên giường bệnh: “Bác hủy đi hôn lễ của cháu, vừa lòng không?”

Phu nhân Tưởng ngửa đầu cười lạnh: “Vừa lòng, rất vừa lòng, để cho Tề Mẫn Mẫn đau lòng rơi lệ chính là mục đích của tôi!”

Hoắc trì Viễn cắn chặt răng, không rõ vì sao bác gái Tưởng lại biến thành một người ác độc như vậy. Anh nghĩ không ra từ nào khác có thể hình dung về bà vào giờ phút này. Nếu bà không phải mẹ của Y Nhiên, chắc chắn anh sẽ không bị bà uy hiếp như vậy. “Cháu có thể đi được chưa?”

“Sao nào? Nghe được Tề Mẫn Mẫn sẽ đau lòng rơi lệ, không kiềm chế được à?” Phu nhân Tưởng cười trào phúng.

Bà không thể cho phép người hại chết con gái bà gả cho Hoắc trì Viễn! Con gái bà mới là người nên được hưởng vinh hoa phú quý.

Nếu Hoắc trì Viễn cưới Tề Mẫn Mẫn, đó chính là châm chọc và thương tổn lớn nhất đối với Y Nhiên.

“Mục đích bác tự sát chính là để ngăn cản cháu kết hôn! Hiện giờ hôn lễ đã bị hủy, bác làm khó cháu còn có ý nghĩa gì sao?” Hoắc trì Viễn sắp bị bà bức thành điên rồi. Hôm nay mấy lần anh đã muốn rời đi, đều bị bà lấy cái chết để uy hiếp. Nghĩ đến bà chính là người còn lại duy nhất trên đời của Tưởng gia, là mẹ của Y Nhiên, là người đã từng chiều chuộng mình như con trai ruột, anh không đành lòng rời đi. Nhưng thời gian từng giây từng phút trôi qua, trái tim anh vặn vẹo đến đau đớn. Anh biết sự vắng mặt của anh đã hung hăng làm tổn thương Tề Mẫn Mẫn thế nào, mà sự tổn thương đó không có cách nào để bù đắp lại. Nguyên nhân là vì cuộc đời chỉ có một lần hôn lễ, anh không cho cô được hạnh phúc, mà lại làm cô tổn thương sâu sắc.

Anh có một phần rất hận sự mềm lòng của mình, nếu anh có thể ngoan độc quyết tâm, bỏ xuống được bác gái Tưởng, hôn lễ đã có thể được cử hành viên mãn.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.