Vợ Cũ Thật Quyến Rũ

Chương 717




Chương 717

“Tôi sẽ không đi!” Dương Nguyệt Quyên dựa vào ghế sô pha, khóc lóc om sòm nói,”Tề Bằng Trình, tôi và Tề Lạc không phải là món đồ chơi để cho ông thích vứt đi thì vứt! Tôi đã bước vào nhà này, thì đó chính là nhà của tôi! Ai cũng đừng hòng đuổi tôi đi! Tề Lạc là con gái ruột của ông, nuôi nấng nó chính là nghĩa vụ lớn nhất của ông!”

“Bà…bà…..” Tề Bằng Trình phun ra một ngụm máu, tức giận đến mặt mày xanh mét.

“Tức giận như vậy sao? Tôi cũng không muốn bức chết ông. Tôi và Tề Lạc còn trông cậy vào ông nuôi sống nữa.” Dương Nguyệt Quyên giả mù sa mưa đỡ lấy Tề Bằng Trình.

“Yên tâm đi! Tôi không dễ dàng bị bà chọc cho tức chết như vậy đâu!” Tề Bằng Trình đẩy mạnh Dương Nguyệt Quyên ra, lạnh lùng nói.

Hiện tại, ông cực kỳ hối hận, lúc còn trẻ quá kích động. Chỉ vì dục vọng nhất thời mà ông đã hủy hoại hạnh phúc gia đình, cái chết của vợ khiến ông tự trách nhiềm năm. Thậm chí, không dám đối mặt với ba vợ. Rồi sau đó, ông hối hận vì nhất thời thương xót Tiểu Lạc, để Dương Nguyệt Quyên dẫn Tề Lạc vào cửa. Ông cảm giác bản thân ông đang thả rắn độc vào nhà, không biết lúc nào nó sẽ cắn chủ.

“Ba, mẹ! Hai người ầm ĩ gì vậy?” Tề Lạc xuất hiện ở cầu thang, nghi ngờ hỏi. Thấy khóe miệng Tề Bằng Trình có vết máu, cô ta bối rối chạy xuống lầu, đỡ cánh tay ông: “Ba, ba sao vậy?”

“Đi hỏi mẹ mày đi!” Tề Bằng Trình đẩy tay Tề Lạc ra, lạnh mặt nhặt áo khoác ở sô pha lên, rồi đi ra ngoài.

“Đứng lại!” Dương Nguyệt Quyên bất mãn hô to.

Tề Bằng Trình không dừng lại, kiên định đi ra ngoài.

Ông không tìm thấy Tề Mẫn Mẫn, cho rằng cô sẽ về nhà nên lái xe về. Không ngờ không tìm được Tề Mẫn Mẫn còn bị Dương Nguyệt Quyên chọc giận đến ho ra máu.

Không muốn tốn nước miếng nhiều với Dương Nguyệt Quyên, ông mới lái xe bỏ đi.

“Tề Mẫn Mẫn, rốt cuộc con đang ở đâu? Đừng làm ba sợ! Con nhất định phải bình an!” Vừa lái xe, Tề Bằng Trình vừa cầu nguyện.

Vợ mất đã khiến ông tự trách nhiều năm, nếu Tề Mẫn Mẫn xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, ông cảm thấy ông không còn muốn sống nữa. Nhất định, ông sẽ đi theo Nhã Lam.

Tề Bằng Trình rời đi, Tề Lạc lo lắng nhìn Dương Nguyệt Quyên: “Mẹ, sao mẹ lại chọc giận ba vậy?”

“Ai bảo ông ta luôn nghĩ đến hạnh phúc và an nguy của Tề Mẫn Mẫn chứ? Mẹ tức quá! Hai mẹ con ta cũng là người nhà của ông ấy mà!” Dương Nguyệt Quyên tức giận nói.

Tề Lạc lo lắng: “Mẹ, mẹ thiếu kiên nhẫn quá rồi! Hiện tại, chúng ta chưa nắm được cái gì, nếu bức ba quá thì chúng ta chẳng có được cái gì!”

“Đáng lẽ vừa rồi mẹ nên chọc ông ấy tức chết đi!” Dương Nguyệt Quyên ác độc nói.

Có lẽ khó có thể lấy lòng Tề Bằng Trình được nữa.

Hiện tại, ông chỉ nghĩ đến con gái bảo bối thôi. Có khi trong di chúc người chiếm được lợi nhất là Tề Mẫn Mẫn. Hai mẹ con bà ta chỉ có thể trơ mắt nhìn Tề Mẫn Mẫn ăn thịt còn họ chỉ uống chút canh thừa.

“Làm sao có thể? Sau vụ thuốc quá hạn đó, ba con không cho mẹ hỏi đến bất cứ chuyện gì. Người mà mẹ cài vào trong công ty đều bị ba con đổi. Hiện tại, mẹ muốn đảo chính cũng không có nền tảng!” Dương Nguyệt Quyên nghiến răng. Căn bản, mẹ con họ đã nắm trong tay tất cả nhưng bởi vì tính toán sai việc của Hoắc trì Viễn mà đã phá hỏng tất cả. Bà ta thật không hiểu, Tề Mẫn Mẫn ngoại trừ có vóc dáng đẹp còn có ưu điểm gì mà có thể khiến Hoắc trì Viễn vẫn si tình với Tưởng Y Nhiên động lòng? Có Hoắc trì Viễn giúp đỡ, sau khi Tề Mẫn Mẫn đủ lông đủ cánh, mẹ con bọn họ sẽ không có ngày lành. Cho nên, bà ta mới nghĩ ra biện pháp phá hoại hạnh phúc Tề Mẫn Mẫn, chặt đứt sự yêu thương của Hoắc trì Viễn với Tề Mẫn Mẫn!

“Bây giờ mẹ còn chưa thể chọc ba tức chết được. Ít nhất, mẹ phải xác định trong di chúc của ba có tên mẹ con ta không đã. Nếu không có, mẹ phải cố gắng để ba thêm tên hai mẹ con ta vào!” Tề Lạc trịnh trọng nói.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.