Chương 57
Tề Mẫn Mẫn lập tức đoạt lấy chai dầu, nói với Ninh Hạo: “Tự mình làm là được.”
Tuy bọn họ là thanh mai trúc mã, nhưng để một nam sinh như anh bôi thuốc lên mặt cô, nói thế nào cũng thấy chuyện này rất ái muội.
Ninh Hạo cũng không kiên trì, liền cầm lấy cặp lồng cơm bắt đầu ăn.
Hai người cơm nước xong, Ninh Hạo bắt đầu dạy bổ túc cho Tề Mẫn Mẫn.
“Đã hiểu chưa?” Ninh Hạo nói xong, thật sự nhìn cô.
Tề Mẫn Mẫn dùng lực gật đầu: “Đã hiểu! Hôm qua mình không hiểu chỗ này, có đọc thế nào cũng không giải được.”
Nhớ tới ngày hôm qua bởi vì đi tìm Hoắc Trì Viễn để giải bài, chuyện bị anh quát trong phòng chiếu phim, ánh mắt của cô lại trở nên ảm đạm.
“Sao thế? Vẫn không vui vì Hạ Minh?” Ninh Hạo quan tâm cúi người, nhìn kỹ đôi mắt đẹp của cô.
Tề Mẫn Mẫn nở nụ cười rực rõ, lắc đầu với Ninh Hạo: “Không, đều đã qua rồi.”
“Cuộc sống của cậu không quan trọng phải giải thích với người khác, cậu cũng không cần để ý người khác nói thế nào.” Ninh Hạo cho rằng Tề Mẫn Mẫn thương tâm vì Hạ Minh nói, liền an ủi.
Tề Mẫn Mẫn gật đầu. Ninh Hạo nói không sai, chuyện của cô, không quan hệ gì tới người khác.
Cô thương tâm khổ sở, người khác cũng không đau lòng, cô hạnh phúc vui vẻ, người khác cũng không thể vui vẻ thay cô.
Hạ Minh kia, cô sẽ coi cô ta như là con chó điên.
Ninh Hạo thâm tình nhìn Tề Mẫn Mẫn, kìm lòng không đậu giơ tay mò lên mặt cô: “Vẫn còn đau à?”
“Không đau rồi. Lớp trưởng, mình không yếu ớt như thế.” Tề Mẫn Mẫn né tránh tay của anh, ôm sách giáo khoa đứng dậy: “Nhanh lên lớp, chúng ta trở về đi.”
Ninh Hạo nhắc tới cặp lồng, sóng với Tề Mẫn Mẫn đi trên con đường mọc đầy cây Phong rộng lớn.
Anh thật hy vọng bọn họ có thể sóng vai như thế này mãi mãi.
Hạ Minh trốn ở sau một cây phong, vô cùng ghen tỵ trừng mắt nhìn Tề Mẫn Mẫn.
Cô vạch mặt hãm hại như thế, mà cũng không phá hoại được tình cảm của Tề Mẫn Mẫn và Ninh Hạo. Tức chết cô rồi! Cô dùng lực đá vào thân cây, đau đớn lại là chân cô. Cô đau đớn rút chân về, oán độc trừng mắt nhìn Tề Mẫn Mẫn ngày càng đi xa.
Tề Mẫn Mẫn và Ninh Hạo đang thảo luận một đề bài tiếng Anh, Hạ Minh mang bộ mặt sưng đỏ đi vào phòng học, cô chỉ nhàn nhạt liếc mắt nhìn đối phương một cái, sau đó lại cúi đầu nói chuyện với Ninh Hạo.
Hạ Minh cắn chặt răng, nhợt nhạt hừ một tiếng, ngồi nghiêng phía sau Tề Mẫn Mẫn.
Lúc này, Lý Khiết ở bên cạnh đột nhiên hô to gọi nhỏ.
“Hạ Minh, cậu bị ong mật đốt sao? Sao lại sưng lên giống như bánh bao thế?” Âm thanh của Lý Khiết mang theo chút sung sướng khi người khác gặp họa.
Hạ Minh nói một tiếng từ trong kẽ răng: “Đúng!”
“Ài! Không đúng, con ong kia lớn như vậy sao? Mặt của cậu sao lại nhìn giống như bị người ta tát hai cái!” Lý Khiết đến sát bên cạnh Hạ Minh, cố ý lớn tiếng nói. Toàn bộ hình ảnh vừa rồi cô đều nhìn thấy, cho nên rõ ràng biết được tổn thương trên mặt Hạ Minh là của ai. Tuy cô không có giao tình gì với Tề Mẫn Mẫn, nhưng vẫn xem Hạ Minh không vừa mắt. tâm cơ của người phụ nữ này quá sâu, nhớ rõ có một lần trước kỳ thi, Hạ Minh hẹn cô đi hát karaoke, cô choáng váng cả một đêm, Hạ Minh lại trở về ngoan độc học cả một đêm. Một lần đó, Hạ Minh thi đứng thứ hai, mà vị trí thứ hai cô vẫn luôn giữ gìn lại bị tụt xuống hơn mười hạng.