Vợ Cũ Thật Quyến Rũ

Chương 52




Chương 52

“Thân thể của chúng ta phù hợp như thế, vì sao tôi phải ly hôn?” Hoắc Trì Viễn lạnh lùng nói. Đời này ngoài Y Nhiên ra, anh không tính đến chuyện yêu người khác, nếu anh đã mê luyến thân thể của Tề Mẫn Mẫn như thế, vì sao anh không dùng cả đời?

Tề Mẫn Mẫn đỏ bừng mặt trừng mắt nhìn anh. Nếu anh nói thích cô, cô còn có thể cảm động, nói không chừng sẽ động lòng, nhưng anh lại cứ thế nói thân thể phù hợp. “Cả đầu thuốc màu! Sao anh không đi mua búp bê tình dục?”

“Không có cảm xúc!” Da mặt Hoắc Trì Viễn dày đến kinh người, lúc nói như thế vẫn không chút thay đổi nét mặt.

Tề Mẫn Mẫn tức giận muốn bổ nhào tới, bóp chết anh.

“Chú à, anh có thể vô sỉ hơn nữa không?”

“Cảm ơn!” Hoắc Trì Viễn nói xong, cầm lấy văn kiện trong tay, bắt đầu xem, giống như vừa rồi anh thật sự chưa hề nói gì.

Tề Mẫn Mẫn hừ một tiếng, liền quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, không hề để ý tới anh.

Sau một năm nữa, anh sẽ thả cô đi?

Chắc là anh có hứng thú với cô nhiều lắm cũng chỉ một năm. Đến lúc đó cô có thể tự do rồi.

Maybach dừng ở cửa trường học, Tề Mẫn Mẫn lập tức muốn mở cửa xuống xe, Hoắc Trì Viễn lại kéo cô trở về: “Tan học anh tới đón em.”

“Không cần, tôi đi xe buýt.” Tề Mẫn Mẫn từ chối.

“Đêm nay có yến hội, không thể đến quá muộn.” Hoắc Trì Viễn nhắc nhở cô, tối hôm qua anh đã đồng ý mang cô về nhà ăn cơm.

“A….Tôi biết rồi.” Tề Mẫn Mẫn gật đầu một cái, xuống xa, đi vào trường học.

Dọc đường, cô cảm giác được có rất nhiều bạn học chỉ trỏ vào mình. Cô biết nguyên nhân, ngày hôm qua hôn sự của cô và Hoắc Trì Viễn đã trở thành đề tài nóng bỏng trên ti vi, internet…

“Tề Mẫn Mẫn.” Một âm thanh khàn khàn đột nhiên truyền vào trong tai cô.

“Lớp trưởng?” Tề Mẫn Mẫn ngẩng đầu, kinh ngạc nhìn Ninh Hạo đứng ở cổng trường. đồng phục của cậu ta nhăn nheo, hình như tóc còn không chải chuốt, đôi mắt biến thành màu đen, giống như một ngày không ngủ. Ninh Hạo luôn gọn gàng sạch sẽ vậy mà lại nghèo túng như vậy.

Đột nhiên anh túm chặt lấy Tề Mẫn Mẫn, lôi cô vào trường học.

Hoắc Trì Viễn từ trong xe thấy một màn như thế, con ngươi đen nhánh đột nhiên nổi gió, giống như mặt hồ yên ả đột nhiên bị gió lạnh thổi đến. Anh lạnh lùng nói một câu với lái xe: “Lái xe1”

Maybach giống như làn gió biến mất vào trong dòng xe cộ.

Đứng ở góc hẻo lánh trong trường học, Ninh Hạo dùng đôi mắt xinh đẹp nhưng bị che kín bởi tơ máu nhìn Tề Mẫn Mẫn, thống khổ tìm kiến trong đôi mắt hồn nhiên của cô: “Cậu… thật sự kết hôn rồi hả?”

Tề Mẫn Mẫn cắn môi gật đầu một cái.

Ninh Hạo ngẩng đầu lên, dùng lực nhắm mắt lại, chật vật hỏi: “Cậu yêu anh ta sao?”

Ngày hôm qua khi nhìn thấy tin tức đó, cậu chỉ cho đó là vui đùa, cho nên sau khi nhận được điện thoại của Hoắc Trì Viễn, anh vốn không thể tin được vào lỗ tai của mình. Tề Mẫn Mẫn, người anh yêu suốt 15 năm đã lập gia đình, gả cho một chú trung niên, một con người thành công. Anh không cam lòng, lại gọi trở lại, nhưng không có cách nào liên lạc được. Anh ngồi ở cửa khách sạn Hilton, gió lạnh thổi cả một đêm. Trái tim của anh giống như khí cầu, bị đâm thủng lỗ chỗ.

Anh cùng Tề Mẫn Mẫn học từ mẫu giáo cho đến trung học, luôn luôn cùng nhau.

Anh vốn nghĩ muốn chờ đến khi bọn họ thi được vào trường đại học lý tưởng mới mở miệng tỏ tình, lại không nghĩ rằng ông trời không muốn cho anh cơ hội.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.