Vợ Cũ Thật Quyến Rũ

Chương 42




Chương 42

Chú này quá bá đạo rồi!

Người là do cô hẹn, cho dù muốn lỡ hẹn cũng nên là do cô quyết định!

“Tôi muốn gọi lại! Anh nói không cho tôi đi thì tôi không đi sao? Trả điện thoại cho tôi, tôi muốn gọi lại!” Cô duỗi hai tay muốn đoạt lấy điện thoại, kết quả Hoắc Trì Viễn giơ điện thoại lên cao, dùng lực quẳng về đằng trước.

“Tôi còn chưa chết!” Hoắc Trì Viễn lạnh lùng quát, anh cũng không muốn như vậy, nhưng nghe được cô nhắc đến Ninh Hạo gì đó, anh liền nổi giận. Anh không muốn cô và cậu ta gặp nhau! Cảm giác thật giống như nhìn bách hợp trong hoa viên nhà mình bị người khác ngửi được hương vị, rất khó chịu! Cực kỳ khó chịu!

“Anh chết hay không liên quan gì đến lớp trưởng! Bạo quân! Không có người nào như anh!” Tề Mẫn Mẫn nổi giận vồ đến, ngã lên người anh, dùng lực đánh anh: “Anh trả điện thoại cho tôi! Đưa điện thoại cho tôi!”

Tề Mẫn Mẫn quá mức nóng giận, không hề chú ý đến cô đang ngồi trên vị trí trọng yếu của anh, mà nơi đó bởi vì cô vặn vẹo quá nhiều mà đã phát sinh biến hóa.

“Đừng nháo!” Đột nhiên Hoắc Trì Viễn ôm cô đến trước ngực, mị hoặc thở hổn hển bên tai cô nói.

“Sắc lang!” Tề Mẫn Mẫn đỏ mặt, dán lại trên người anh, một cử động nhỏ cũng không dám, sợ chỉ một chút anh cũng sẽ không khống chế được. Nghiêng phía trên kia đúng là camera! Cô xấu hổ nhìn thoáng qua hướng có camera, cắn môi.

“Chúng ta là vợ chồng, trong phạm vi hợp pháp, yêu thương em như thế nào đều có thể. Em đã thấy vợ chồng nhà nào mà chỉ che chăn bông nói chuyện phiếm chưa?” Hoắc Trì Viễn không thẹn thùng chút nào, thậm chí có thể nói đúng lý hợp tình: “Mà còn, tôi là người đàn ông bình thường!”

“Anh chỉ biết lấy hôn nhân để bắt nạt tôi!” Tề Mẫn Mẫn hung hăng cúi đầu, ngăn cách qua áo sơ mi, cắn lên ngực của anh.

“Pháp luật giao cho tôi quyền lợi!” Hoắc Trì Viễn lần mò gáy trắng như tuyết của Tề Mẫn Mẫn, cắn lên vành tai của cô.

Tề Mẫn Mẫn xấu hổ đến nhảy dựng lên, đỏ mặt chạy lên lầu.

Cô nói không lại Hoắc Trì Viễn, nhưng là cô không dễ dàng tiêu giận như vậy đâu.

Anh cho rằng tát cô một cái, sau đó hôn cô một cái, cô có thể quên đi một cái tát kia sao?

Lại nói trong lòng anh còn có một người phụ nữ xinh đẹp, anh cho cô là cái gì rồi hả?

Nghĩ muốn lên giường thì liền lên giường?

Kia phải được cô đồng ý mới được!

Trong kỳ hạn một năm hôn nhân này, cô hẳn sẽ không để cho anh lại lên giường của cô.

Cô muốn ở riêng!

Đúng! Ở riêng!

Lúc đi qua cầu thang, đột nhiên cô nhìn thấy dì Lưu đang đứng ở cửa phòng bếp, xấu hổ bưng một bát canh cá ra ngoài, không biết nên đi vào hay đi ra.

Tề Mẫn Mẫn xấu hổ đến khô nóng không thôi.

Chẳng lẽ Bà nội quản gia vừa mới nhìn thấy cô đè lên chú rồi hả?

Không muốn gặp người khác nữa.

Mắc cỡ chết được!

Cô ôm lấy khuôn mặt nhỏ nhắn, xấu hổ giải thích nói: “Bà nội, cháu vừa mới… vừa mới không cẩn thận ngã xuống….”

“Hòa hảo là được. Vợ chồng thôi, đầu giường ầm ĩ cuối giường hòa. Mau tới đây ăn cơm.” Dì Lưu hiền lành cười gọi Tề Mẫn Mẫn.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.