Vợ Cũ Thật Quyến Rũ

Chương 32 7




Chương 327

“Khi nào thì tôi phát tiền lương cho anh mà anh còn quan tâm cả cuộc sống tình cảm của tôi?” Hoắc Trì Viễn lạnh lùng liếc mắt nhìn Trịnh Húc một cái.

Xe dừng ở biệt thự, Tề Mẫn Mẫn đẩy cửa xe muốn xuống.

“Đợi một chút!” Lynda giữ chặt cánh tay của Tề Mẫn Mẫn, thật sự hỏi han: “Hẳn là cô sẽ không nháo loạn đòi tự sát chứ? Hai ngày này Hoắc tổng rất bận, cũng không rảnh quay lại thu dọn thi thể của cô đâu?”

“Không! Tôi còn chưa chuộc hết tội của mình, chắc sẽ không chết dễ dàng như thế. Lại nói, chết cực kỳ dễ dàng, sống mới khó.” Tề Mẫn Mẫn nói xong, xuống xe lấy hành lý.

Lynda trầm tư nhìn bóng lưng của Tề Mẫn Mẫn rời đi.

Trịnh Húc từng nói, Tề Mẫn Mẫn và Hoắc Trì Viễn đã từng bị ngăn cách bởi huyết hải thâm cừu, gần nhau đã không dễ, cô không nên đi phá hoại.

Có lẽ anh ấy đúng.

Sau khi sự thật được vạch trần, Tề Mẫn Mẫn và Hoắc Trì Viễn chỉ sợ khó yêu nhau được.

Cô hiểu Hoắc Trì Viễn, không ai quan trọng hơn Tưởng Y Nhiên, vì báo thù cho Tưởng gia, anh tiêu phí không ít sức lwucj và tiền bạc, mà hiện giờ tất cả hận thù đều chỉ hướng về một người – Tề Mẫn Mẫn. Bả vai gầy yếu kia của cô có thể chịu được sự trả thù của Hoắc tổng sao?

Thật sự làm cho người ta lo lắng.

Đi vào biệt thự mình đã ở những hai mươi mấy ngày, Tề Mẫn Mẫn có một loại cảm giác như đã trải qua mấy đời. Nơi này lại không thể cho cô cảm giác như ở nhà, vì Hoắc Trì Viễn đã không còn coi cô là vợ. Cô chỉ là một người khách qua đường, chỉ sợ Hoắc Trì Viễn ở Thụy Sĩ trở về cũng là lúc cô phải lăn ra ngoài.

“Quản gia, cháu đã về!” Cảm xúc của cô hạ xuống theo lời chào dành cho dì Lưu, cật lực xách hành lý vào trong. Lúc xuất ngoại, hành lý đều do Hoắc Trì Viễn chuẩn bị, ngay cả một ngón tay cô cũng chưa động đến. Nhớ tới thời gian vài ngày qua, ngọt ngào ân ái liền biến thành hận thù, nước mắt cô lại dâng lên.

“Sao lại trở về một mình? Cậu Cố đâu?” Dì Lưu quan tâm hỏi han.

“Anh ấy ở lại Geneva xử lý công chuyện.” Tề Mẫn Mẫn buông mắt xuống, miễn cưỡng cười, vội chạy lên lầu. Cô sợ nán lại dưới lầu thêm vài phút, nước mắt sẽ không nhịn được mà tự rơi xuống. sau khi để hành lý ở cửa, cô liền nhào lên giường, dùng chăn chă mặt khóc.

Trên giường là mùi nước hoa nhàn nhạt nhắc nhỏ cô và anh đã từng có bao nhiêu thân mật.

“Thiếu phu nhân, muốn bà nấu điểm tâm khuya cho cháu ăn không?” Dì Lưu đi lên lầu, đứng ngoài cửa quan tâm hỏi han.

Tề Mẫn Mẫn khẩn trương hỉ mũi một cái, sau đó giả vờ không có gì nói: “Không cần! Cảm ơn bà nội quản gia, cháu không đói. Chỉ muốn ngủ một giấc, ngày mai bà gọi cháu dây,thật muốn không phải dậy.”

“Biết rồi, cháu nghỉ ngơi đi.” Dì Lưu sợ ầm ĩ đến Tề Mẫn Mẫn nghỉ ngơi, nhanh chóng đóng cửa lại.

Sau đó, phòng ngủ có vẻ vô cùng trống trải, Tề Mẫn Mẫn bị vây quanh bởi sự tịch mịch, tuy cực kỳ muốn, nhưng khác biệt giờ giấc lại xảy ra, thế nào cũng không thể chợp mắt được.

Trước mắt cô hiện lên tất cả đều là hình ảnh Hoắc Trì Viễn phẫn nộ rời đi., Anh sẽ không tha thứ cho cô, sẽ không gọi cô là vợ nhỏ nữa.

Bên này Tề Mẫn Mẫn ngủ không yên, Hoắc Trì Viễn đang ở Geneva cũng không bình tĩnh. Anh ngồi trên ghế sofa, tâm tình lo lắng nhìn điện thoại. Không biết có phải bị trúng tà hay không, mười đầu ngón tay của anh không thể khống chế đánh vào một chuỗi ký tự: “Nha đầu, trời lạnh, buổi tối đi ngủ nhớ rõ đóng cửa.”

Chuỗi ký tự này đánh xong, anh vẫn chưa ấn nút gửi đi.

Anh vậy mà còn muốn quan tâm cô!

Hoắc Trì Viễn kinh ngạc trừng to mắt.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.