Chương 299
Tề Mẫn Mẫn dán mặt vào cổ Hoắc Trì Viễn, hai tay lặng lẽ ôm ngang ngực anh. Anh nói sẽ giúp cô tắm, liệu với Tưởng Y Nhiên cũng sẽ như vậy không?
“Thực sự thích chó con sao?” Hoắc Trì Viễn trầm giọng hỏi. Anh không quay đầu lại, cho nên Tề Mẫn Mẫn không nhìn thấy vẻ mặt của anh, đoán không ra suy nghĩ của anh, chỉ có thể ra sức gật đầu, kìm nén nỗi buồn nói:”Trước đây em có từng nuôi một con Maltese, nhưng lại bị người ta đâm xe chết. Em vì thế mà đã đau buồn rất lâu. Cha em không nghĩ em lại thương tâm như vậy, nên không cho em nuôi động vậy nhỏ nữa.”
Hoắc Trì Viễn “Ồ” một tiếng, trầm mặc cõng Tề Mẫn Mẫn vào khách sạn, không nói gì thêm.
“Chú, anh yên tâm, em sẽ không nuôi động vật nhỏ đâu.” Tề Mẫn Mẫn nghiêm túc cam đoan.
“Hoắc Trì Viễn?” Một giọng nữ tao nhã nhưng lạ hoắc xuất hiện ở sau lưng bọn họ.
Hoắc Trì Viễn quay đầu, nhìn thấy một gương mặt quen thuộc, nhàn nhạt cười nói, lên tiếng chào hỏi: “An Bình, nghỉ phép?”
“Uhm, tôi đi nghỉ ngơi với ba.” Lục An BÌNH TAO nhã cười trả lời: “Cậu cũng mang theo cháu đi nghỉ phép?”
Nghe được Lục An Bình nói, Hoắc Trì Viễn có chút xấu hổ khụ một chút: “Vâng….”
“Hoắc Trì Viễn, có cháu gái lớn như vậy cũng không có gì xấu hổ.” Lục An Bình nhíu mày trêu chọc Hoắc Trì Viễn.
Tề Mẫn Mẫn từ trên lưng Hoắc Trì Viễn trượt xuống, gật đầu với Lục An Bình, nghịch ngợm nói: “Xin chào, tôi là vợ của Hoắc Trì Viễn, Tề Mẫn Mẫn.”
“Vợ?” Lục An Bình có chút kinh ngạc, cao ngạo nhìn Tề Mẫn Mẫn từ trên xuống dưới: “Hoắc Trì Viễn, không muốn nói cho tôi biết tại sao ánh mắt của cậu hiện giờ lại trở nên như vậy sao…”
“Cô ấy rất đơn giản.” Hoắc Trì Viễn dắt tay Tề Mẫn Mẫn, vẻ mặt thỏa mãn cười cười: “Tôi thích đơn giản.”
“Đơn giản>?” Lục An Bình a một tiếng, mặt lộ vẻ cao ngạo: “Hi vọng không phải đơn thuần.”
“Dì, dì quan tâm hơi nhiều rồi.” Nụ cười của Tề Mẫn Mẫn rực rõ có hàm xúc cảnh cáo rõ ràng. Mỹ nữ lạnh lùng này chẳng nhẽ cũng có ý với Hoắc Trì Viễn? Coi dáng vẻ kia như là không ai ở khắp thiên hạ này bì nổi cô, chỉ có cô ta là cao quý nhất. Người phụ này không chỉ đẹp, mà lại thanh cao ngạo mạn khiến co người ta chán ghét: “Hoắc Trì Viễn, cho tới bây giờ đều là trên cao không với nổi. Người đẹp theo đuổi anh ta rất nhiều, anh ta không thích một ai. Có đôi khi có những điều người ngoài không thể biết được, nhiều khi tôi cũng nghĩ nếu như không phải tôi cứu vớt anh ấy, có lẽ cả đời anh ấy cũng không có ai bầu bạn.”
Tề Mẫn Mẫn nói khiến cho sắc mặt của Lục An Bình rát khó coi.
“An Bình, vợ tôi hơi mệt, lúc nào rảnh nói chuyện sau.” Hoắc Trì Viễn lễ phép nói xong, liền bế Tề Mẫn Mẫn đi vào thang máy.
Trong mắt Lục An Bình có vài phần không phục. Năm đó khi du học ở Mỹ, bởi vì anh đã có Tưởng Y Nhiên mà từ chối sự theo đuổi của cô, không nghĩ tới cuối cùng lại kết hôn với một cô gái nhỏ ngây thơ.
Vào thang máy, Tề Mẫn Mẫn níu chặt áo Hoắc Trì Viễn, bá đạo hỏi: “Cô gái vừa rồi có phải bạn gái trước của anh không?”
“Lục An Bình, bạn học Havard. Ba của cô ấy là thứ trưởng WS. Anh và cô ấy chỉ là bạn học.” Hoắc Trì Viễn thật sự trả lời.
“Em thấy cô ấy có ý với anh?” Tề Mẫn Mẫn đanh mặt hỏi.
Cô là đơn giản, đơn thuần, nhưng cô không ngu, liếc thấy chút tâm tư của Lục An Bình với Hoắc Trì Viễn dễ như không.
Thế nào mà đến đâu cũng đều có thể gặp được đào hoa của Hoắc Trì Viễn?