Vợ Cũ Thật Quyến Rũ

Chương 276




Chương 276

“Chú, mệt quá…!” Tề Mẫn Mẫn muốn đẩy balo lên lưng Hoắc Trì Viễn nói.

Hôm nay chơi điên cuồng một ngày, toàn bộ sức lực của cô đều bị rút cạn, cảm giác nhấc chân cũng thấy khó khăn.

Hoắc Trì Viễn ném bao và đồ trượt tuyết lên trên mặt đất, sau đó ngồi xổm xuống trước mặt Tề Mẫn Mẫn: “Đi lên, anh cõng em!”

“Anh cõng em, mấy thứ kia làm sao bây giờ?” Tề Mẫn Mẫn thấy anh vứt bao nhiêu thứ xuống.

“Vứt đi!” Hoắc Trì Viễn đạp vai, không sao cả nói: “Mau lên đây!”

“Như vậy sao được? Tronng túi có quần áo thể thao của chúng ta, mà hai bộ ván trượt tuyết này rất quý.” Tề Mẫn Mẫn khom người xuống nhặt ba lô lên, phủi tuyết bên trên đi.

“Vứt ván trượt tuyết! Hoặc là lưng em, hoặc là balo. Chỉ có thể chọn một.” Hoắc Trì Viễn lạnh lùng nói.

“Cõng em!” Tề Mẫn Mẫn không do dự nói.

“Vậy thì cũng bỏ túi đi!” Hoắc Trì Viễn túm lấy túi ném qua một bên, liền ngồi xuống, chờ Tề Mẫn Mẫn leo lên lưng anh.

Tề Mẫn Mẫn nhìn chiếc túi LV, trong lòng không tha. Đột nhiên cô nhớ tới một chủ ý: “Chú, em có cách rồi, lưng em đeo túi, anh cõng em!”

“Kia còn không phải anh phải cõng hai thứ?” Hoắc Trì Viễn bất đắc dĩ nhìn Tề Mẫn Mẫn.

“Nhưng là lưng em cũng phải chịu sức nặng mà! Tề Mẫn Mẫn nháy mắt, nghịch ngợm nói.

“Đi lên đi!” Hoắc Trì Viễn không từ chối cô, nhàn nhạt cười nói.

Tề Mẫn Mẫn nghe được sự đồng ý của cô, lập tức đeo ba lo lên lưng, sau đó nằm úp sấp trên lưng Hoắc Trì Viễn.

Hoắc Trì Viễn cõng Tề Mẫn Mẫn, từng bước một đi về phía trước, bởi vì nơi này rất ít khi có du khách đi qua, cho nên tuyết có vẻ nhiều, mỗi khi đi một bước, chân đều rơi vào trong tuyết, nhưng anh không nói một tiếng.

Tề Mẫn Mẫn ôm chặt cổ anh, kề mặt trên lưng anh, yên lặng cảm thụ được sự ấm áp này. Cô muốn hưởng thụ sự cưng chiều của anh một chút, bởi vì cô sợ có một ngày cô sẽ không còn tư cách này nữa.

Mỗi khi đến lúc hạnh phúc, cô sẽ trở nên không yên bất an. Đã làm việc trái với lương tâm, cho nên trái tim vĩnh viễn không được an bình.

Cô dùng lực thu lại hai tay, miệng càng không ngừng hô: “Chú! Chú chú…”

“Làm sao vậy?” Hoắc Trì Viễn quay đầu lại, nhìn thoáng qua trên lưng cô, trong mắt đầy sủng ái.

“Đã muốn gọi anh.” Tề Mẫn Mẫn chớp tròng mắt, cố gắng không cho mình rơi nước mắt, khóe miệng tươi cười không hiểu sao lại thấy ưu thương.

“Nha đầu ngốc!” Hoắc Trì Viễn dùng lực đưa cô về phía trước, đến chỗ trực thăng đang dừng cách đó không xa.

Anh không rõ ràng mình bất an cái gì. Anh không phải người đứng núi này trong núi nọ, anh sẽ không tùy tiện yêu một người. Nếu như yêu cả đời, nếu như không thích, đối phương có vướng mắc thế nào cũng vô dụng. cô là người mà trong năm năm nay anh muốn có nhất. chắc chắn không có ngày nào đó anh vứt bỏ cô.

“Tương đương con heo.” Đứng bên cạnh trực thăng, anh đặt cô xuống đất, cười chế nhạo.

“Không phải em nặng, chỉ là thêm cái túi sách.” Tề Mẫn Mẫn ném tới trong trực thăng, cười khẽ xoay người lại nói với Hoắc Trì Viễn.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.