Vợ Cũ Thật Quyến Rũ

Chương 273




Chương 273

Hoắc Trì Viễn nhìn Tề Mẫn Mẫn trong vài giây, đột nhiên xoay người vo một nắm tuyết ném về phía Tề Mẫn Mẫn.

“A?” Tề Mẫn Mẫn bị đau trừng mắt nhìn Hoắc Trì Viễn,”Chú, anh dám ném tuyết vào em?”

Hoắc Trì Viễn nhướng mi:”Có qua có lại mà!”

“Hay cho câu có qua có lại! Chú, tiếp chiêu!” Tề Mẫn Mẫn nhảy lên, nắm tuyết quăng về phía Hoắc Trì Viễn.

Hai người bắt đầu “Có qua có lại”, một lát sau trên người toàn là tuyết. Cuối cùng, cả hai chơi mệt rồi ngồi xuống.

“Không chơi nữa. Mệt quá!” Tề Mẫn Mẫn vui vẻ cười nói.

Không ngờ người lạnh lùng cứng nhắc như Hoắc Trì Viễn lại có thể chơi ném tuyết với cô như một đứa trẻ con.

“Ở bên em, anh cứ như được trẻ lại.” Hoắc Trì Viễn dùng sức vuốt tóc Tề Mẫn Mẫn.

“Anh cứ cười đi!” Tề Mẫn Mẫn nhăn mũi nhìn Hoắc Trì Viễn.

“Trước nay chưa bao giờ điên cuồng không kiêng nể gì như vậy.” Hoắc Trì Viễn buồn bã nói. Y Nhiên là một vũ công, tao nhã, hào phóng, điềm tĩnh, anh với cô là người thích im lặng, bọn họ ở bên nhau thường xuyên mở nhạc rồi cùng dựa vào nhau đọc sách, nói chuyện phiếm. Anh chưa từng chơi đùa thỏa thích như một thiếu niên mười mấy tuổi.

“Anh chưa bao giờ đưa chị Y Nhiên đi trượt tuyết sao?” Tề Mẫn Mẫn tò mò hỏi. Anh với Tưởng Y Nhiên là thanh mai trúc mã, chẳng lẽ không có chơi mấy trò chơi vận động sao? Ném tuyết cũng chỉ là trò chơi bình thường thôi mà!

Hoắc Trì Viễn ánh mắt thăm thẳm nhìn về phương xa, giống như rơi vào hồi ức:”Y Nhiên rất cẩn thận, chưa bao giờ làm những việc gây tổn hại đến vận động thân thể. Trượt tuyết qua nguy hiểm với cô ấy.”

“Ừm.” Tề Mẫn Mẫn hiểu ra gật đầu. Trượt tuyết là môn thể thao phải vận động nhiều, một khi xảy ra nguy hiểm thì thân thể sẽ bị tổn thương. Đối với một vũ công mà nói, bộ phận nào bị thương cũng sẽ ảnh hưởng đến khả năng khiêu vũ của bọn họ.

Tề Mẫn Mẫn nhìn ánh mắt Hoắc Trì Viễn mang theo ưu thương, có chút buồn bã cắn môi. Anh lại nhớ đến Tưởng Y Nhiên, nhưng cô lại không có tư cách gì mà ghen tị. Là hung thủ giết người, cô chỉ có thể chôn hết ghen tị dưới đáy lòng, để nó gặm nhấm tâm hồn cô. Cô đột nhiên nhảy lên, vỗ mông cười nói:”Đám người lớp trưởng chắc sắp trượt xuống đây rồi. Chúng ta đi xem ai thua đi.”

“Được.” Hoắc Trì Viễn nhặt lại bộ trượt tuyết mà hai người ném xuống đất, ôm bả vai Tề Mẫn Mẫn đi đến đích.

Lúc Tề Mẫn Mẫn và Hoắc Trì Viễn cùng đi đến đích, vừa lúc đám người Ninh Hạo đang truy đuổi nhau lao xuống dưới. Ninh Hạo và Lynda ngang tài ngang sức, không ai nhường ai.

Tề Mẫn Mẫn nhìn thấy Lynda sắp đuổi kịp Ninh Hạo, liền giơ hai tay lên làm loa hô to về hướng Ninh Hạo: “Lớp trưởng, cố lên!”

Có lẽ nhờ có Tề Mẫn Mẫn cổ vũ, tốc độ lao xuống của Ninh Hạo đột nhiên nhanh hơn. Chỉ thấy anh bung người lên không thật đẹp mắt, trượt trên mặt tuyết thật phong độ, trượt đến trước mặt đám Tề Mẫn Mẫn thì dừng lại một cách lưu loát, vững vàng đứng bên cạnh Tề Mẫn Mẫn.

“Lớp trưởng, cậu giỏi quá!” Tề Mẫn Mẫn kích động muốn ôm Ninh Hạo, nhưng lại bị Hoắc Trì Viễn túm lại, giam cầm chặt chẽ trong lồng ngực. Cô đành phải giơ ngón tay cái về phía Ninh Hạo.

“Thực ra Lynda trượt tốt hơn.” Ninh Hạo ngượng ngùng cười cười.

Lynda trượt đến trước mặt bọn họ với tư thế hoàn mỹ, kiêu ngạo nói:”Bạn học Ninh, một một.”

“Thế thì hòa.” Ninh Hạo thản nhiên cười nói.

Lúc này Tề Lạc và Trịnh Húc cũng trượt đến nơi.

Nghe được lời nói của Ninh Hạo, Tề Lạc lập tức tự trách:”Anh Ninh Hạo, đều tại em. Nếu em không làm anh ngã, lần đầu tiên anh cũng có thể về nhất.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.