Chương 271
“Em đồng ý.” Tề Lạc giơ tay lên tỏ ra đồng ý: “Anh nInh Hạo?”
Chỉ cần Tề Mẫn Mẫn ở đây, ánh mắt của Ninh Hạo đều không dời khỏi cô, cho nên cô nguyện ý dùng hai tay đồng ý với đề nghị của trợ lý TRịnh.
“Em không có ý kiến.” Ninh Hạo buông mắt xuống, nhàn nhạt giật giật khóe miệng, cười đến cực kỳ mất tự nhiên.
“Lớp trưởng cố lên!” Tề Mẫn Mẫn lập tức cổ vũ cho Ninh Hạo. Cô hi vọng có thể có người giết chết nhuệ khí của Lynda, từ nhỏ lớp trưởng đã là kiện tướng thể dục thể thao, vừa rồi nhìn tư thế của anh trượt tuyết cũng rất tuấn tú.
Ninh Hạo tối tăm rốt cuộc cũng lộ ra tươi cười, gật đầu một cái: “Đi thôi, đi xe cáp treo.” Trịnh Húc nhàn nhạt đề nghị.
Hoắc Trì Viễn nhìn thấy bốn người trên xe cáp đi vòng quanh, liền nắm tay Tề Mẫn Mẫn nói: “Chúng ta tìm một nơi yên lặng.”
“Ăn cơm?” Tề Mẫn Mẫn bồn chồn hỏi.
“Em thực sự nghĩ là anh đói bụng?” Hoắc Trì Viễn không thể tin được là Tề Mẫn Mẫn ngốc đến mức nghe không hiểu mục đích của anh. Vốn dĩ anh chỉ tính đơn độc một lúc đi cùng cô để hưởng thụ tuần trăng mật, không nghĩ tới còn có công việc. Bên người mang theo hai cái bóng đèn còn chưa nói, hiện giờ còn nhiều thêm hai cái nữa, còn lớn hơn.
“Em không ngốc như vậy. Chỉ là kỳ quái anh tìm chỗ nào yên tĩnh làm gì?” Tề Mẫn Mẫn liếc mắt nhìn anh. Anh thực sự nghĩ là cô ngu dốt? Tốt xấu gì cô cùng mười tám tuổi rồi?
“Vì muốn ôm thì ôm, muốn hôn liền hôn.” Hoắc Trì Viễn cười nói.
“Lại vẫn không hay bằng trượt tuyết?” Tề Mẫn Mẫn cho anh một cái liếc mắt, anh ôm còn chưa đủ nhiều? Hôn còn chưa hết hứng? Nơi này là sân trượt tuyết, nên trượt tuyết mới đúng, không nên tìm chỗ hôn môi.
“Đùa em, chúng ta vừa mới tiếp tục trận đấu, anh muốn cho em thua được tâm phục khẩu phúc, tự nguyện bị phạt.” Hoắc Trì Viễn nói xong, liền dắt tay Tề Mẫn Mẫn, đi vòng quanh bên cạnh.
Tề Mẫn Mẫn đỏ mặt, cô cảm thấy được nếu lấy quả trứng gà để ở trên mặt nói không chừng đều có thể nóng kỹ. “Chú, anh nhất định có thể thắng em!”
“Nếu như anh thắng, em ở trên.” Hoắc Trì Viễn tà tà nhìn thoáng qua Tề Mẫn Mẫn.
Tề Bằng Trình ngồi trên sô pha phòng khách sạn, quăng đơn ly hôn đến trước Dương Nguyệt Quyên: “Ly hôn!”
Dương Nguyệt Quyên bất mãn kháng nghị:”Hộ chiếu là tôi trộm, tôi thừa nhận, nhưng ông không thể chỉ vì tôi trộm hộ chiếu cho Tiểu Lạc mà muốn ly hôn với tôi. Morizt là thánh địa trượt tuyết, Tề Mẫn Mẫn có thể đi, Tiểu Lạc vì sao không thể?
“Nơi nào có cả Tề Mẫn Mẫn và Hoắc Trì Viễn, Tiểu Lạc cũng không được đi!” Tề Bằng Trình phẫn nộ nói.
“Dựa vào cái gì? Tề Mẫn Mẫn là con gái ông, Tiểu Lạc cũng là con gái ông! Ông trách tôi chiều Tiểu Lạc, còn ông có thể bất công như vậy sao?” Dương Nguyệt Quyên không cam lòng nói. Ở trong lòng Tề Bằng Trình, chỉ thừa nhận Tề Mẫn Mẫn là con gái của ông. Tiểu Lạc chỉ là con riêng, là đứa con ông không hề muốn cho ra đời.
“Tề Mẫn Mẫn không có mẹ, tôi chiều nó chẳng lẽ có vấn đề? Tiểu Lạc là do bà làm hư! Một bụng nhỏ nhen giống hệt bà!” Tề Bằng Trình tức giận vỗ bàn.
Dương Nguyệt Quyên gả vào nhà này nhiều năm như vậy, tuy rằng cũng được coi là hiền lành, nhưng dù sao cũng là mẹ kế, bà đối với Tề Mẫn Mẫn không hề nhiệt tình. Cho nên ông mới có thể chiều Tề Mẫn Mẫn mọi lúc. Hơn nữa tâm can bảo bối của ông đơn thuần như vậy, khó có khả năng làm tổn thương được nó! Tề Lạc tuy rằng thoạt nhìn hiền hòa đáng yêu, nhưng thực ra thì tâm cơ thâm trầm. Khi ông mua đồ chơi mà Tề Mẫn Mẫn thích nhất, thì Tiểu Lạc lại dùng mọi cách để dành lại. Về mặt vật chất ông cũng không để Tiểu Lạc thiếu thốn. Ông đã nghĩ ông có thể yêu thương Tiểu Lạc nhưng lại không thể.