Vợ Cũ Thật Quyến Rũ

Chương 266




Chương 266

Xa xa núi sông liền với trời mây, với ánh sáng mặt hồ cùng tôn nhau lên… Tề Mẫn Mẫn tựa đầu vào vai Hoắc Trì Viễn, cùng anh thưởng thức hoàng hôn núi sông tươi đẹp:”Đẹp quá!”

“Cảnh sắc có xinh đẹp cũng không thể hấp dẫn được anh như em.” Hoắc Trì Viễn cúi đầu, hôn lên trán Tề Mẫn Mẫn.

Tề Mẫn Mẫn gối lên trên đầu gối anh, vui vẻ ngẩng đầu hỏi Hoắc Trì Viễn:”Thật sao?”

Hoắc Trì Viễn không nói gì, chỉ càng cuồng nhiệt hôn lại Tề Mẫn Mẫn.

….

Ngồi trên máy bay Tề Lạc đắc ý cười. Cho dù trên đời này tất cả mọi người ruồng bỏ cô, mẹ cũng sẽ luôn thương yêu cô.

Ngày hôm qua sau khi cha ngủ, mẹ lặng lẽ chạy đến phòng cô, vụng trộm đưa hộ chiếu và tiền cho cô. Cô phải nói dối là có bạn học muốn mời cô đến nhà chơi, mới có thể chạy trốn. Nửa đường vẫn sợ bị cha phái người chặn lại, cô cắt đứt mọi thông tin liên lạc. Đến khi ngồi trên máy bay, cô mới thở dài nhẹ nhõm một hơi.

“Ninh Hạo, ngoan ngoãn chờ em ở Moritz!” Cô đắc ý cười to.

Hoắc Trì Viễn cô không thể đụng vào, cô hiểu được lợi hại như thế nào.

Nhưng đối với Ninh Hạo, cô nhất định phải có được!

Cô không phải là loại phụ nữ đi phá hủy hôn nhân của chị mình, cô đuổi theo Tề Mẫn Mẫn không cần đến ngựa giấy.

Tề Mẫn Mẫn không có lý do mắng cô!

Mỗi người đều có quyền theo đuổi hạnh phúc!

Huống chi cô lại đẹp như vậy!

… Ninh Hạo đi xe đạp đến, một chân chống xuống đất, vẻ mặt ưu thương nhìn đôi vợ chồng trẻ tình thâm cách đó không xa, ngón tay không nhịn được mà nắm chặt dùng sức chui vào lòng bàn tay.

Đây gọi là thất tình sao?

Trợ lý của Hoắc Trì Viễn vẻ đẹp mờ ám, làm trong lòng anh muốn từ bỏ.

Nhưng anh yêu Tề Mẫn Mẫn như vậy, làm sao từ bỏ được đây?

Anh đạp xe, dùng sức phóng đi thật xa. Anh muốn phát tiết hết ra những buồn bực trong lòng.

Không đuổi theo đến Moritz, anh không cam lòng.

Mà đuổi theo, lại chỉ có thương tâm … Tề Mẫn Mẫn nằm trên cỏ, vuốt cái trán của Hoắc Trì Viễn:”Chú, sao từ trước đến nay chú so với người khác đều đẹp hơn vậy?”

“Hỏi mẹ anh í.” Hoắc Trì Viễn cười trả lời.

“Đúng! Mẹ cũng rất tự nhiên.” Tề Mẫn Mẫn nở nụ cười.”Chú, anh đang khoe gien của anh tốt đúng không?

“Chẳng lẽ không đúng sao?” Hoắc Trì Viễn kiêu hãnh nhíu mày.

“Da mặt đúng là không dày bình thường! Chú Hoắc Trì Viễn, cha em hồi trẻ đẹp trai hơn anh!” Tề Mẫn Mẫn đắc ý cười nói.

Ánh mắt Hoắc Trì Viễn lạnh đi vài phần.

Tề Mẫn Mẫn ý thức được mình vừa nói đến người không nên được nói đến, lập tức nói sang chuyện khác:”Bên kia có con chó!”

“Đừng sợ, nó không cắn người.” Hoắc Trì Viễn nhanh chóng ôm lấy Tề Mẫn Mẫn an ủi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.